“Mẹ tôi đang dưỡng bệnh không tiện đến.” Lâm Vân đáp.
“Vậy à, mời cậu Lâm vào trong này, nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi.” Lão quản ra đầy khách sáo với Lâm Vân.
“Cảm ơn.” Lâm Vân cũng cười đáp lời rồi đi vào biệt thự.
Tầng một của biệt thự đều là những thanh niên đồng lứa của nhà họ Lâm, bậc cha chú đều ở trên tầng.
Lâm Vân nhìn lướt qua, ở tầng một có tổng cộng hơn mười thanh niên cả nam lẫn nữ. Chúng đều là con cháu nhà họ Lâm, có dòng chính cũng có dòng thứ.
Ông cụ Lâm có tổng cộng ba cậu con trai và hai cô con gái.
Con cháu đồng lứa phía sau cộng lại cũng có hơn mười người.
Sau khi vào trong nhà, Lâm Vân phát hiện những con cháu đồng lứa này đều đang ngồi quây lại trò chuyện rất vui vẻ.
Lâm Vân không thể ngồi cùng chỗ nói chuyện với chúng được, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
“Úi, đó chẳng phải Lâm Vân đây sao? Không phải nhà anh ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chúng ta rồi đấy à? Sao anh ta lại đến đây thế?”
“Phải rồi, sao anh ta lại đến đây?”
Từ lúc Lâm Vân bước vào đã thu hút sự chú ý của những anh chị em họ kia.
“Là ông mời cậu ta đến đấy.” Lâm Hải Quang lên tiếng.
“Hóa ra là ý của ông à.” Tất cả đều chợt hiểu ra.
“Cậu ta đến chẳng qua là muốn kiếm chút lợi từ nhà họ Lâm mà thôi. Cái loại gì đâu, lúc đầu khi đoạn tuyệt quan hệ với họ Lâm chúng ta thì sao không nghĩ đến bây giờ đi.”
Tiếng của Lâm Hải Quang rất lớn, vang khắp cả tầng một, khiến Lâm Vân cách đó không xa cũng nghe rõ một một. Chắc chắn là anh ta cố ý.
Lâm Vân khẽ cau mày.
Lâm Vân vốn cũng không muốn đến, nếu không phải mẹ dặn dò thì lần này Lâm Vân cũng chẳng về nhà họ Lâm.
Bởi lẽ Lâm Vân chẳng có chút tình cảm nào với cái nhà họ Lâm này cả.
Thậm chí còn thấy căm ghét nó.
Còn về Lâm Hải Quang, con trai của bác hai, lúc đầu khi cha Lâm Vân đoạn tuyệt với nhà họ Lâm thì bác hai là kẻ hăng nhất.
Vậy nên từ khi còn nhỏ, Lâm Hải Quang đã có địch ý với Lâm Vân vậy rồi.
Có điều theo như Lâm Vân được biết thì Lâm Hải Quang này là loại con nhà giàu điển hình, có mặt ở mọi cuộc chơi, đánh bạc, là một công tử ăn chơi có tiếng trong huyện Kiến Nghiệp này.
“Lâm Vân, là em thật sao?”
Lúc này một giọng nói dịu dàng, dễ chịu vang lên sau lưng Lâm Vân.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn, đập vào mắt anh là một cô gái với dáng vẻ của chị gái nhà bên.
Cô ấy là Lâm Mộc Thanh, con gái của bác cả.
“Chị Thanh, là chị ạ.” Lâm Vân khẽ cười với cô ấy.