Chương 467
Đi xem Bạch Sa thế nào rồi!” Lâm Vân dẫn theo Thạch Hàn đi tới chỗ đội chữa bệnh dưới lôi đài.
Đối với Lâm Vân mà nói, việc cấp bách hiện giờ là xem Bạch Sa thế nào.
Lúc này Bạch Sa nằm yên trên cảng, toàn thân đều là máu.
Mấy nhân viên y tá đang tiến hành cứu giúp Bạch Sa.
“Bác sĩ, tình hình của Bạch Sa thế nào?” Lâm Vân vội vàng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, não của người bệnh bị thương nặng, hiện giờ đang lên cơn sốc, trái tim đã ngừng đập, muốn cứu trở về cơ bản là không có hy vọng, chúng tôi chỉ có thể nói là sẽ dốc toàn lực” Một bác sĩ nói.
“Khốn nạn!”
Lâm Vân đá mạnh vào tường bên cạnh, trên gương mặt không thể kìm nén nổi lửa giận.
Trước khi thi đấu, Lâm Vân đã đồng ý với Bạch Sa, đợi anh ta đánh xong cuộc thi đấu ngày hôm nay, sẽ chuộc anh ta, anh ta không cần phải đánh quyền anh nữa.
Mà bây giờ Bạch Sa lại…!“Chủ tịch Lâm, thiết bị cứu chữa ở chỗ chúng tôi hiện giờ có hạn, cho nên bây giờ chúng tôi phải chuyển người bệnh tới bệnh viện cứu chữa, xe cứu thương ở ngoài cửa đã đợi lệnh!” Bác sĩ nói.
“Được! Các người phải cứu anh ấy giúp tôi!” Lâm Vân nghiến răng nói.
“Phương diện phí tổn…!Bác sĩ hỏi.
“Yên tâm, tốn bao nhiêu tiền, đều do mình Lâm Vân tôi gánh vác.” Lâm Vân nói.
“Được được được! Chúng tôi nhất định sẽ gắng sức cứu chữa!” Bác sĩ liên tục gật đầu.
Ngay sau đó, bác sĩ gọi mấy y tá nâng Bạch Sa ra ngoài, chuẩn bị nâng Bạch Sa lên xe cứu thương.
“Thạch Hàn, chúng ta cũng đi theo đi.” Lâm Vân vừa nói, vừa chuẩn bị ra ngoài.
“Cậu Thiên, đợi một lát!”
Bỗng nhiên Thạch Hàn giữ chặt lấy tay Lâm Vân.
“Thạch Hàn, anh?” Lâm Vân xoay người nhìn Thạch Hàn với vẻ nghi ngờ.
“Tôi sẽ ra sân, báo thù thay cho Bạch Sa.
Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý.
Cho dù bọn họ đi theo, cũng không thể tham dự cứu viện, chuyện Thạch Hàn có thể làm là báo thù rửa hận thay Bach Sa.
“Nhưng mà…!Anh từng thề độc, sẽ không ra sân thi đấu nữa mà.” Lâm Vân nghiêm túc nói.
“Vì báo thù thay Bạch Sa, vì cậu Thiên, vì thu thập tên Khương Hùng Dũng kia, cho dù vi phạm lời thề độc, cùng lắm là bị sét đánh!” Giọng điệu của Thạch Hàn sắc bén, trong đôi mắt lóe lên sát ý.
Sau khi nói xong, Thạch Hàn sải bước đi lên lôi đài.
“Lâm Vân, cậu có ý gì đây? Phải vệ sĩ của cậu ra sân à?” Khương Hùng Dũng thấy vệ sĩ của Lâm Vân đi lên, ông ta vội vàng mở miệng.
“Đúng thế! Tôi còn muốn đấu với ông một trận nữa.
Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu Thạch Hàn đã đi lên đài, Lâm Vân cũng không do dự nữa, vậy thì chiến đi.
“Ha ha, được lắm!” Khương Hùng Dũng cười nói.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, không phải ý nghĩ đầu tiên của ông ta là hy vọng vệ sĩ của Lâm Vân ra sân, sau đó để Hắc Bảo đánh chết vệ sĩ của Lâm Vân sao?