Chương 397
Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Lâm Vân nhận được điện thoại Chung Huyền Anh gọi tới.
“Cái gì? Tập đoàn Hùng Dũng lái mười máy xúc, muốn tới cưỡng chế phá hủy sao?” Lâm Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Được, tôi đã biết! Yên tâm đi, tôi sẽ quản chuyện này, tôi chắc chắn sẽ quản tới cùng Lâm Vân nói với điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
“Cậu Lâm, đảm khốn nạn kia muốn cưỡng chế phá hủy sao? Nhất định phải ngăn bọn họ lại.” Thạch Hàn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cũng lóe lên lửa giận.
Thạch Hàn từng lớn lên ở cô nhi viện, cũng từng bị cưỡng chế phá hủy, cho nên anh ta lại gặp chuyện này, đương nhiên rất phẫn nộ.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.” Lâm Vân kiên định gật đầu.
Bên ngoài cửa cô nhi viện Thanh Sơn.
Mười chiếc máy xúc đỗ ở cửa cô nhi viện Thanh Sơn.
Khương Hùng Dũng ngẩng đầu đứng bên ngoài cửa.
Khương Hùng Dũng dẫn dắt năm trăm người, đã bao vây toàn bộ nơi này, chiến trận này của ông ta giống như đang nói, ai dám tới chõ mõm vào, sẽ giết ngay người đó.
Hôm nay Khương Hùng Dũng tự mình tới, lại càng biểu lộ, ông ta thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn.
Lúc này, viện trưởng và Chung Huyền Anh vội vã chạy từ trong cô nhi viện ra.
“Chuyện này…!Chuyện này…!
Bọn họ nhìn chiến trận lớn như vậy, đều hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ đều chưa từng thấy chiến trận như vậy bao giờ.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng sáng nay tới cũng ở bên trong.
“Bà già chết tiệt, biết vị này là ai không? Vị này là
Khương Hùng Dũng tiếng tăm lừng lẫy, ông Khương” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng kiêu ngạo chỉ Khương Hùng Dũng.
“Ông ta là Khương Hùng Dũng sao?” Chung Huyền Anh hoảng sợ.
“Trời ạ, ngay cả…!Ngay cả Khương Hùng Dũng đều đã tự mình tới?” Viện trưởng càng bị dọa tới mức run lên..
Lúc này, Khương Hùng Dũng tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Tập đoàn Hùng Dũng tôi vốn rất nhân nghĩa, cho các người ba tỷ rưỡi làm tiền bồi thường, nhưng các người lại cứ cho mặt mũi mà không cần, còn dám ra tay với tập đoàn Hùng Dũng, các người đã rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt, vậy chỉ có thể uống rượu phạt rồi.
Hôm nay, Khương Hùng Dũng tôi nhất định phải phá cô nhi viện Thanh Sơn của mấy người.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng vung tay lên.
“Phá cho tôi!”
Giọng Khương Hùng Dũng truyền ra khắp nơi.
Mười chiếc máy xúc vận sức chờ phát động kia nhận được lệnh, liền khởi động, sau đó xông về phía cô nhi viện Thanh Sơn.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, cửa của cô nhi viện Thanh Sơn bị hai chiếc máy xúc hợp lực đẩy ngã.
“Đám súc sinh mấy người! Dừng tay cho tôi.” Viện trưởng rống to như bị bệnh tâm thần, cũng xông về phía Khương Hùng Dũng.