Chương 446
“Không sai anh Thiên, Tôn Thiện Nhân và mấy tên chó săn của cậu ta, lúc học trung học bắt nạt chúng ta như vậy, anh Thiên anh chắc chắn chưa từng quên, tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn họ.” Cao Gia Hưng tức giận nói.
Lúc học trung học bị bắt nạt như vậy, đã để lại bóng mờ tâm lý rất lớn đối với Cao Gia Hưng, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nhân sinh của anh ta.
Nhưng mà Cao Gia Hưng không có bản lĩnh báo thù.
Hiện giờ Lâm Vân phát đạt, cũng khiến Cao Gia Hưng thấy được hi vọng báo thù.
Tôn Thiện Nhân nghe Cao Gia Hưng nói xong, sắc mặt lập tức khó coi.
Kiều Thanh Bình ở phía sau Tôn Thiện Nhân, lại càng chỉ vào Cao Gia Hưng hét to: “Cao Gia Hưng, cậu muốn chết có phải không?” “Kiều Thanh Bình, tôi thấy cậu mới là người muốn chết, đến bây giờ còn dám hoành hành như vậy.” Vẻ mặt Lâm
Thiên âm u nhìn về phía Kiều Thanh Bình..
Sắc mặt Kiều Thanh Bình lập tức thay đổi, bình thường anh ta hung hãn quen rồi, cho nên vừa rồi không nhịn được.
“Cao Gia Hưng, đi lên tát cậu ta hai cái, có tôi làm chỗ dựa” Lâm Vân nói với Cao Gia Hưng.
“Anh Thiên, đây là chuyện em tha thiết mơ ước.
Cao Gia Hưng nhếch miệng cười.
Nếu là trước đây, Cao Gia Hưng chắc chắn không dám, nhưng bây giờ có Lâm Vân làm chỗ dựa, tất nhiên là Cao Gia Hưng sẽ không sợ hãi.
Ngay sau đó, Cao Gia Hưng trực tiếp xông tới trước mặt Kiều Thanh Bình.
“Bốp! Bốp!”
Hai cái tát vang dội, tát mạnh vào mặt Kiều Thanh
Bình.
Bị tát trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy, Kiều Thanh Bình cảm thấy thể diện bị mất sạch, sắc mặt anh ta rất khó coi, nhưng nghĩ tới thân phận kinh người của Lâm Vân, anh ta không dám nói nửa chữ.
Đại ca Tôn Thiện Nhân của anh ta, lại càng ngay cả rằm cũng không dám đánh một cái.
“Ha ha, sảng khoái
Cao Gia Hưng vui sướng cười ha ha, cục tức mà anh ta kìm nén trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng được xả ra rồi.
“Tôn Thiện Nhân, biết hôm nay tôi tới tham gia buổi liên hoan của lớp là vì lý do gì không?” Lâm Vân cười tươi nhìn Tôn Thiện Nhân.
“Vì…!Vì sao?” Tôn Thiện Nhân có chút sợ hãi hỏi.
Đôi mắt của Lâm Vân nheo lại: “Vì tính nợ với đám lưu manh mấy người.”
Tôn Thiện Nhân và hai chó săn ở phía sau anh ta nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc này, bỗng nhiên di động của Tôn Thiện Nhân vang lên.
Sau khi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói vang dội: “Anh Nhân, việc lớn không tốt rồi, công ty bị cảnh sát niêm phong.
Còn nói là muốn bắt anh!” “Bich!”
Tôn Thiện Nhân nghe thấy thế, điện thoại trong tay bịch một cái rơi xuống đất.
“Lâm Vân, là…!Là cậu làm à?” Sắc mặt Tôn Thiện Nhân tái nhợt nhìn Lâm Vân.
“Không sai, là tôi làm, cậu hung hãn nhiều năm như vậy, ngày lành đã hết rồi, mười năm kế tiếp trải qua trong tù đi” Lâm Vân lạnh nhạt nói.