Chương 592
Lâm Vân liên tục đi tới đi lui tại chỗ nên có thể thấy được anh đang lo lắng như thế nào.
Trần Hạo từ bên ngoài chạy vào.
“Anh Vân, đối phương đã tập hợp gần hơn ba ngàn người rồi, bình xịt hơi cay cũng đã dùng hết, chúng ta không thể chống cự được nữa, các anh em mãi rút lùi về sau, hiện tại mọi người đã sắp lùi đến bên bức tường bên ngoài biệt thự rồi.
Trần Hạo sốt ruột nói.
Lâm Vân suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Bảo mọi người lui vào trong sân biệt thự, dựa vào tường làm bức thành che chắn, đối diện đánh với họ” “Được.” Trần Hạo gật đầu.
Trần Hạo hơi khựng lại, nhịn không được nói: “Anh Vân, mặc dù chúng ta còn có thể lùi lại dựa vào tường phòng thủ được một khoảng thời gian, nhưng mà, nhưng mà đây cũng không phải là giải pháp, một khi chúng ta lui vào trong sân, chúng ta sẽ hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Nếu như tiến triển không được thuận lợi, chúng ta có thể sẽ bị diệt sạch hết trong sân này đấy” “Tôi biết, hiện tại đã không còn đường lui rồi! Lâm
Vân nói.
Vốn dĩ Lâm Vân đã lên kế hoạch rất tốt, ai ngờ được phía đối phương lại biết trước được bọn họ sẽ đến, họ đã biết được thì thôi đi, điều khiến Lâm Vân thật sự không ngờ là biệt thự này lại kiên cố đến như vậy, cửa lại càng không thể phá hủy.
Trần Hạo gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
“Thạch Hàn, thật không biết bây giờ anh đã thế nào rồi!” Lâm Vân siết chặt hai tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn đến bên trong biệt thự vừa lẩm bẩm nói..
Lâm Vân hoàn toàn không biết được tình trạng của Thạch Hàn lúc này đang như thế nào, nhưng bây giờ đã hơn mười phút kể từ khi Thạch Hàn bước vào trong biệt thu.
Với thân thủ của Thạch Hàn, nếu như Thạch Hàn tiến triển thuận lợi, thì theo thông thường giờ anh ta đã sớm ra rồi mới phải?
Dù sao biệt thự lớn như vậy, muốn tìm ông Lục ở trong đó cũng không khó.
Lâm Vân đang lo lắng nhất chính là Thạch Hàn đã ở trong đó gặp phải điều bất trách, tuy rằng Thạch Hàn thân thủ rất tốt, nhưng đối phương rất có thể là có súng.
Lúc này đây, người của Lâm Vân đều từ bên ngoài bức tường của biệt thự lui vào trong sân.
Chiêu này của Lâm Vân quả nhiên có hiệu quả, người của đối phương tuy nhiều, nhưng bị bức tường cao hơn hai mét ngăn chặn lại, đối phương nhất thời không thể xông vào trong, dù sao cánh cổng cũng chỉ lớn như vậy.
Ngoài việc từ phía trước đi vào, người của đối phương bắt đầu đổ xô đi trèo tường tiến vào trong sân.
Thời gian từng chút một trôi qua, đối phương càng ngày càng có nhiều người trèo vào trong sân nhà.
Trong sân càng ngày càng có nhiều kẻ địch, trận chiến trong đó cũng càng ngày càng quyết liệt.
Lợi thế dựa vào tường để chặn địch phương cũng đang dần suy yếu đi.
“Giết giết giết”
Lâm Vân nhìn cảnh giao giết kịch liệt trong sân, lại chỉ có thể lo lắng mà siết chặt nắm đấm.
Bởi vì bây giờ đã không còn chỗ để lui nữa, chỉ có thể ở trong cái sân này liều mạng mà chiến đấu, đây không phải là điều mà Lâm Vân muốn thấy.
Lúc này, Trần Hạo vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Vân.