Chương 393
“Tuy bây giờ bọn họ đã bị đuổi đi, nhưng Khương Hùng Dũng lòng dạ độc ác, ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu Lâm và cậu Thạch Hàn không có khả năng lúc nào cũng ở nơi này, đợi bọn họ tới trả thù, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Viện trưởng lắc đầu thở dài.
“Không phải là Chung Huyền Anh quen Mai Tường Vân sao, cô bé Mai Tường Vân kia cũng có chút bản lĩnh, bảo cô ấy tới bảo vệ cô nhi viện.” Lâm Vân nói.
“Ừ.
Tôi sẽ nói với chị Vân” Chung Huyền Anh gật đầu.
“Chỉ có thể như vậy thôi.” Viện trưởng cũng gật đầu.
“Chung Huyền Anh, nếu cô ấy không giải quyết được, thì có thể gọi điện cho tôi.” Lâm Vân nói.
“Cảm ơn anh Lâm.
Chung Huyền Anh và viện trưởng cùng cảm ơn.
Lâm Vân và Thạch Hàn rời đi không lâu, một chiếc xe cảnh sát lái vào cô nhi viện Thanh Sơn.
Mai Tường Vân vội vàng ra khỏi xe.
“Huyền Anh! Đảm khốn nạn kia đâu?” Mai Tường Vân nhìn bốn phía hỏi.
“Đã bị đánh chạy rồi.” Chung Huyền Anh nói.
“Bị đánh chạy rồi sao? Ai đánh bọn họ chạy thế?” Mai Tường Vân vô cùng nghi ngờ.
“Là người tốt bụng hôm qua, anh ấy dẫn theo một vệ sĩ, vệ sĩ của anh ấy vô cùng lợi hại, một mình đánh bốn năm mươi người của đối phương ngã sấp xuống.
Chung Huyền Anh nói rất hăng say.
“Một người đánh bốn năm mươi người sao? Lợi hại như vậy à? Chung Huyền Anh, em không khoác lác với chị đấy chứ?” Chung Huyền Anh không tin hỏi.
Chung Huyền Anh từng học võ tự do, cô ấy biết rõ, muốn một đấu lại với bốn năm mươi người, chuyện này có thể nói là chuyện không có khả năng.
“Chị Vân, chị không hiểu về em à, em là người hay khoác lác sao? Không tin chị có thể hỏi viện trưởng và bọn nhỏ” Chung Huyền Anh nghiêm túc nói.
“Tường Vân, Huyền Anh nói không sai đâu.
Viện trưởng nói.
“Xem ra kiến thức của mình quá nhỏ bé, mình càng ngày càng muốn gặp người tốt kia, còn có vệ sĩ của anh ta nữa” Mai Tường Vân lẩm bẩm.
“Đúng rồi chị Vân, còn có một tin vô cùng tốt, người tốt này còn cho cô nhi viện chúng ta một khoản tiền lớn nữa, mười bảy tỷ rưỡi.” Chung Huyền Anh kích động nói “Mười…!Mười bảy tỷ rưỡi.” Mai Tường Vân bị con số này dọa nhảy dựng lên,
Viện trưởng ở bên cạnh cũng gật đầu: “Không sai, chỉ phiếu ở đây.
“Quyền tiền nhiều như vậy, có khả năng giảm bớt áp lực kinh tế của cô nhi viện chúng ta.
Chỉ cần tính toán tỉ mỉ, cô nhi viện sẽ không lo thiếu tiền trong vòng mấy năm” Mai Tường Vân vô cùng vui sướng nói.
“Đúng vậy chị Vân, cho nên em mới nói là một tin vô cùng tốt” Chung Huyền Anh cười nói.
“Chị càng ngày càng muốn gặp người tốt này, có tiền lại còn có lòng từ thiện.