“Tôi vốn định xuất phát từ một tuần trước rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên tự mình đến nói lời tạm biệt với anh rồi mới rời đi. Bây giờ nếu đã gặp được anh rồi, tôi cũng nên đi thôi.”
Sau khi nói xong lời này, Tô Bảo Nhi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Bảo Nhi xoay người, mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống…
Sở dĩ Tô Bảo Nhi quyết định tới thủ đô là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là điều cô ấy vừa nói với Lâm Vân.
Mà nguyên nhân thứ hai, chính là vì cô muốn thoát khỏi Phạm Nhật Long, cô ấy biết, nhất định Phạm Nhật Long sẽ đến thành phố Bảo Thạnh tìm cô ấy.
Phạm Nhật Long từng tới thành phố Bảo Thạnh một lần, lần đó đã suýt nữa giết chết Lâm Vân. Nếu Phạm Nhật Long lại tới lần nữa, Tô Bảo Nhi lo Lâm Vân sẽ thật sự bị Phạm Nhật Long giết chết.
Tô Bảo Nhi biết, lấy gia cảnh của Phạm Nhật Long đem ra so, Lâm Vân rất khó đánh thắng.
Cho nên cô ấy lựa chọn rời đi, như vậy cũng có thể đảm bảo vệ toàn cho Lâm Vân.
Nhưng cô ấy không nói lý do thứ hai cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn bóng dáng Tô Bảo Nhi rời đi, trong lòng lập tức nhói lên.
Nếu Tô Bảo Nhi thật sự đi tới thủ đô, Lâm Vân không biết về sau còn có thể gặp lại cô ấy không nữa.
Lâm Vân bỗng muốn xông lên ôm lấy cô ấy, không cho cô ấy đi.
Nhưng anh lại không làm vậy, mãi đến khi bóng dáng Tô Bảo Nhi khuất hẳn, biến mất trong tầm mắt của anh.
Người ta đi theo đuổi ước mơ, mình có tư cách gì mà ngăn cản?
Tô Bảo Nhi, cứ rời đi như vậy…
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm sét ùng oàng vang lên, tia sét đó như đánh thẳng vào trái tim Lâm Vân, khiến nó đau quặn.
“Không! Đây chắc chắn không phải lần cuối chúng ta nói lời tạm biệt! Bảo Nhi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp nhau! Thủ đô ư? Một ngày nào đó, Lâm Vân tôi nhất định cũng sẽ tới!” Ánh mắt Lâm Vân trở nên kiên định.
Sẩm tối, trong nhà Lâm Vân.
Như Tuyết đặc biệt tới nhà chăm sóc cho anh.
“Bảo Nhi đi thủ đô rồi sao?” Như Tuyết kinh ngạc nói.
Vừa rồi Lâm Vân đã nói tin tức này với Như Tuyết.
Lâm Vân gật đầu: “Không sai, anh đoán giờ này cô ấy đã không còn ở thành phố Bảo Thạnh nữa.”
“Lâm Vân, lòng anh hẳn rất lưu luyến phải không? Có điều không sao, còn có em ở bên cạnh mà.” Như Tuyết chủ động ôm lấy Lâm Vân.
Như Tuyết biết Lâm Vân đã phát sinh quan hệ với Tô Bảo Nhi, cô ấy vẫn chưa thể buông xuống vấn đề này được.
Ngay sau đó, Như Tuyết chủ động hôn Lâm Vân.
Một đêm triền miên.