Chương 565
Họ thầm thở dài rằng Lâm Vân thật hào phóng.
Đồng thời, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ cho Lâm Vân.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Lâm Vân vẫy tay dẫn mọi người đi ra ngoài.
Lối vào của 4 tòa nhà.
Ngay khi Lâm Vân bước ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy trước mặt có khoảng 30, 40 người đàn ông, tay cầm gậy vung vẩy, hùng hổ đi tới.
Nhìn tư thế của bọn họ, rõ ràng là đang tiến về phía Lâm Vân.
“Nhiều người như vậy, làm…làm sao đây!” Lý Ảnh Hồng có vẻ lo lắng sốt ruột không yên.
Lý Ánh Hồng chỉ là một cô gái bình thường, cô ấy làm sao đã được chứng kiến cảnh tượng như thế này?
Ngay cả Lý Khánh Duy cũng có vẻ lo lắng, dù sao đối diện cũng là ba bốn mươi người, bọn họ cũng chỉ có hơn mười người “Đừng sợ, tuy rằng bọn họ có rất nhiều người, nhưng xét về chất lượng, chúng ta vẫn cao hơn rất nhiều!” Lâm Vân tự tin nói.
Sau đó, Lâm Vân xua tay.
“Lên! Đánh nhanh thắng nhanh!”
Bạch Hổ dẫn đầu đám đông và lao thẳng vào.
Bạch Hổ thân thủ tốt như vậy, bọn khốn kiếp bình thường này làm sao có thể chống đỡ được? Chỉ như con sói và đàn cừu thôi.
Hơn nữa hơn chục người vệ sĩ tinh anh tiến đến, đều rất mạnh! “Bùm bùm bùm bùm!”
Sau một phút hỗn loạn, hơn hai mươi người đã bị đánh gục xuống đất.
“Quái, những người này sao lại mạnh như vậy, chạy! Chay! Chay!”
Khoảng hơn chục người còn lại, đã sợ hãi trước sự hung dữ của Bạch Hổ, quay đầu bỏ chạy, không dám đánh lai.
“Lâm Vân, người này cậu đem theo, thật lợi hại!” Lý
Ảnh Hồng kinh ngạc mở to hai mắt.
Lâm Vân nở nụ cười: “Không đem theo những người lợi hại như thế, làm sao tôi dám tới đây? Được rồi, đi tiếp đi Ngay sau đó, mọi người nhanh chóng bước ra khỏi tiểu khu, không bị bất cứ thứ gì cản trở
Sau khi rời khỏi tiểu khu “Chắc là an toàn rồi, mau lên xe đi.
Trở về thành phố Bảo Thạnh!” Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm.
Theo như các nhìn của Lâm Vân, lần giải cứu em trai của Lý Ánh Hồng này đã thành công.
Đáng tiếc Lâm Vân lúc này không biết rằng, nguy hiểm thực sự, vẫn chưa tới…!
Ngay sau đó, mọi người lần lượt lên ba chiếc xe thương mại, rồi phóng xe về phía thành phố Bảo Thạnh.
Bên trong chiếc xe đầu tiên.
“Anh, cảm ơn anh, nếu không có anh, em không biết còn có bao lâu nữa mới có thể rời khỏi cái địa ngục ấy.
Anh chính là đại ân nhân của em!”
Cô gái trẻ mới mười sáu mười bảy tuổi đó chân thành cảm ơn Lâm Vân.
“Em ở trong đó.
Không bị những tên khốn đó xâm hại chứ?” Lâm Vân quan tâm hỏi.
Cô gái này vốn đã xinh đẹp lại có khí chất ngây thơ trong sáng, tạo cho người ta một cảm giác rất dễ thương đáng yêu, vì vậy Lâm Vân lo lắng cô bé sẽ bị xâm hại ở đó.