“Anh yêu, anh tỉnh rồi.”
Như Tuyết tươi cười đi từ ngoài vào.
“Em làm xong bữa sáng rồi, anh mau ra ăn đi.”
Như Tuyết vừa nói vừa đi tới trước mặt Lâm Vân, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
“Em cũng thật đảm đang.” Lâm Vân cười nói.
Trên bàn cơm.
“Như Tuyết, cháo ngao em nấu thơm quá.” Lâm Vân vừa ăn vừa khen ngợi.
“Vậy anh mau ăn nhiều một chút.” Như Tuyết cười tươi đầy hạnh phúc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Lâm Vân đứng dậy mở cửa.
“Két…”
Sau khi cửa mở ra
Đập vào mắt Lâm Vân là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị, khoác trên mình một bộ vest lịch sự.
“Anh là… Lâm Hải Quang?” Lâm Vân nhận ra đối phương.
“Lâm Vân, cậu cũng thật không lễ phép. Tôi là anh họ cậu mà cậu lại dám gọi thẳng tên của tôi?” Lâm Hải Quang nhíu mày nói.
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang nhìn thoáng qua bố trí trong căn nhà, cười nhạo:
“Lâm Vân, mấy năm nay cậu vẫn ở cái nơi rách nát này sao?”
“Đúng, tôi ở đây đó. Có vấn đề gì à?” Lâm Vân bình tĩnh trả lời.
“Năm đó cha cậu không chịu kinh doanh, cứ nhất quyết phải bỏ trốn theo mẹ cậu, kết quả chết trên công trường, đúng là ngu xuẩn! Còn hại cậu phải chịu khổ qua ngày như vậy, chậc chậc.” Lâm Hải Quang cảm thán.
“Tôi sống khổ hay không liên quan gì tới anh? Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đóng cửa đây, nơi này của tôi không chào đón anh!” Lâm Vân nói.
“Ây dà, mấy năm không gặp, cậu vẫn dữ dằn như vậy. Thôi tôi nói thẳng nhé, ông nội tổ chức lễ mừng thọ 80 tuổi, mời cậu và mẹ cậu về tham dự.” Lâm Hải Quang nói.
“Các người đã sớm từ mặt nhà chúng tôi, giờ còn mới chúng tôi làm gì?” Lâm Vân cười lạnh lùng, nói.
Lâm Hải Quang cũng lạnh lùng cười một tiếng: “Cậu cho rằng tôi muốn thế à? Nếu không vì ông nội lên tiếng dặn dò, cậu thấy tôi sẽ chịu đến đây sao?”
“Được, tôi biết rồi.”
Lâm Vân nói xong câu này thì đóng rầm cửa lại.
Lâm Hải Quang, con trai bác hai của Lâm Vân, cũng là anh họ của anh.
Có điều ấn tượng của anh về người này không tốt lắm, năm đó ông ta từng cười nhạo mỉa mai Lâm Vân không dưới một lần.
Năm đó sau khi cha mẹ Lâm Vân bỏ trốn, nhà họ Lâm liền từ mặt cha Lâm Vân, cũng không nhận Lâm Vân làm cháu.
Đặc biệt là sau khi cha của Lâm Vân qua đời, bọn họ càng nhận định, cha Lâm Vân chết là do bị mẹ Lâm Vân khắc.
Thật ra ông nội Lâm Vân và bác cả, bác hai Lâm Vân đều có quan hệ không tồi, chẳng qua họ chưa từng trợ giúp Lâm Vân bất kỳ điều gì.