Lúc đầu Lâm Vân cũng không thể bắn trúng, nhưng sau mấy trăm phát đó, trong vòng 50 mét, Lâm Vân có thể đạt được độ chính xác trăm phát trăm trúng khi sử dụng súng lục.
Nếu xa hơn thì độ chính xác sẽ giảm đi một chút. Dù sao tầm sát thương của súng lục cũng không xa.
Sau khi luyện xong, Thạch Hàn còn khen khả năng bắn súng thiên bẩm của anh rất cao, chỉ mới mấy trăm phát đạn mà đã bắn được chuẩn như vậy.
Sau đó Lâm Vân còn thực chiến bắn súng mấy lần, độ chính xác cũng rất cao.
“Chị thử lại xem.”
Lâm Mộc Thanh bắn lại một lần nữa, lần này tổng cộng là bảy phát, có một phát trúng bia, còn có phải may hay không thì cũng không biết được.
Sau một lượt bắn.
“Lâm Vân, em cũng thử xem đi, đây là bắn đạn thật đấy, chắc con trai các em sẽ thích lắm.” Lâm Mộc Thanh cười nói.
“Được rồi, em không thử đâu.” Lâm Vân vung tay.
Lâm Vân cũng được sắp xếp một huấn luyện viên riêng.
“Anh à, anh cứ thử đi.” Huấn luyện viên nói.
“Không cần.” Lâm Vân vẫn từ chối như trước.
Nếu không phải Lâm Mộc Thanh lôi kéo Lâm Vân tới thì chắc chắn Lâm Vân cũng sẽ không tới nơi này.
Hơn nữa với khả năng bắn súng của Lâm Vân, anh đã luyện lành nghề rồi, cho nên không giống như những người chưa bao giờ thử qua súng thật như họ, có vẻ khá là thích thú.
“Anh à, đây là súng lục đấy, chỉ cần anh làm theo tôi chỉ dẫn thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Anh xem mấy cô gái cũng có thể làm được kia mà, có mấy hội viên lúc đầu cũng không dám, nhưng sau khi thử nghiệm thì đều có thành công bắn được.” Huấn luyện viên nói.
Trong mắt huấn luyện viên, anh t cảm thấy có lẽ Lâm Vân đang sợ cho nên mới không dám thử nghiệm.
“Không cần thật mà.” Lâm Vân lắc đầu nói.
“Được rồi anh à.”
Huấn luyện viên không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt anh ta lại toát lên vẻ xem thường.
Làm huấn luyện viên ở đây đều là quân nhân giải ngũ, là người sục sôi máu nam tính trong người, cho nên trong lòng họ thấy xem thường mấy người không dám sờ vào súng như vậy.
Lúc này đây, Lâm Hải Huy dẫn cũng dẫn đầu đi tới.
“Chị gái Lâm Mộc Thanh à, sao vậy, còn chưa chơi đủ hả?” Lâm Hải Huy hỏi.
“Không tệ lắm, chị bắn mười phát trúng được một viên.” Lâm Mộc Thanh đáp.
“Trong số mấy cô gái thì chị như vậy đã tốt lắm rồi.” Lâm Hải Huy cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Hải Huy nhìn về phía Lâm Vân, nói:
“Lâm Vân, còn cậu thì sao? Ông nội dặn tôi phải dẫn mọi người đi chơi cho vui vẻ, cho nên tôi cũng phải quan tâm cậu hơn môt chút, nhỡ lúc về cậu lại nói với ông nội là tôi thất trách.”