Chương 568
Tình hình hiện tại rất khác với tình hình ba mươi bốn mươi tên côn đồ chặn đường trong tiểu khu khi nãy.
Phải biết rằng, đây là ba đến bốn trăm người!
Và hầu hết bọn họ đều mang dao rựa trên tay.
Đám người của Lâm Vân chỉ có hơn chục người, và vũ khí của họ chỉ là gậy côn.
Hơn nữa Lâm Vân đã quan sát địa hình rồi, đối phương chặn đường ở đây đã lựa chọn rất kỹ, bên phải là núi, bên trái là rừng, đường trước sau đã bị cắt cụt, muốn lái xe chạy căn bản không hề có khả năng này!
Lý Ánh Hồng, Lý Khánh Duy còn cả cô gái trẻ Liễu Diệp sợ đến mức tái mặt, cảnh này so với trước đó còn kinh hoàng hơn rất nhiều, gần giống cảnh chiến tranh trong phim.
“Bảo vệ cậu Vân!” Bạch Hổ hét lên.
Hơn mười người tinh anh của Công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, gương mặt cũng rất khó coi, bọn họ tuy có chút kỹ năng nhưng biết đều rằng bên mình căn bản chỉ có mười mấy người!
Nhưng họ cũng biết rõ rằng bây giờ không có đường lùi!
Thế là họ lần liền nhao nhao cầm lấy côn gậy, sẵn sàng chiến đấu.
“Bùm bùm bùm bùm!”
Sau khi người phía trước xông tới, hai bên lập tức lâm trận!
Trận chiến diễn ra rất ác liệt, hơn chục người của Lâm Vân rất mạnh mẽ, trong chốc lát đã tiêu diệt được rất nhiều người.
Nhưng phía đối diện có quá nhiều người, trong số hơn chục người bọn họ, có người đã bị phía bên kia chém và bị thương.
Vào lúc này, một người bên phía đối phương đã phá vỡ được vòng vây phòng ngự và lao đến phía Lâm Vân.
“Đi chết đi!”
Người này dùng một con dao lao về phía Lâm Vân.
“Phập!”
Con dao của người này, vừa dơ tay đến giữa không trung, đã bị một cây côn mạnh mẽ nện thẳng vào đầu, trực tiếp đánh hắn ngã xuống nền đất, đầu chảy máu, thở không ra hơi.
Chiếc gậy côn này, chính là do Bạch Hổ ném tới.
“Aaaaaa!”
Lý Ánh Hồng và Liễu Diệp sợ đến mức hét lên, họ đã nhìn thấy người chết bao giờ đâu!
Nhưng xung quanh, đã có không chỉ một người chết.
Sau khi Bạch Hổ giải quyết xong người này, nghiêm mặt về phía Lâm Vân nói: “Cậu Vân, phía đối phương có quá nhiều người.
Tôi sợ rằng anh em tôi không trụ được bao lâu nữa.
Ý tưởng của tôi là, tôi sẽ vạch ra một còn đường, phá vòng vây đi ra ngoài, sau đó men theo phía bên trái chạy vào trong rừng!” “Cho dù có thể thoát ra được, anh em của chúng ta phải làm sao?” Lâm Vân nói.
“Cậu Vân, hiện tại trong tình huống này, chỉ có thể nói rằng một người có thể thoát được đã là tốt lắm rồi!” Bạch Hổ nghiêm mặt.
“Bùm!”
Ngay khi giọng nói của Bạch Hổ dứt lời, một trong những người thuộc hạ của Lâm Vân đã trực tiếp bị chém lia lịa lùi bước lại.