Chương 597
Thế mới nói, đánh trận thật là như đốt tiền mà.
Thực ra số tiền an ủi và tiền thưởng mà Lâm Vân đề ra đã là cao hơn so với những thế lực ngầm khác, ví dụ như là ông Lục, ông ta cho tiền an ủi cho người nhà thuộc hạ cũng chỉ được một tỷ năm mươi triệu đồng.
Dĩ nhiên, hiện tại Lâm Vân tiếp quản địa bàn của ông Lục, giá trị có thể tạo ra trong tương lai, tuyệt đối còn hơn thể này.
“Anh Vân hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt” Anh Long chắp tay nói.
“Ngoài ra, đối với những người anh em thể hiện tốt trong trận chiến này, hãy tiến hành đề bạt.” Lâm Vân nói.
“Vâng.
Anh Long lại chắp tay nói.
“Anh Vân, thế còn tôi? Tôi sẽ làm gì?” Trần Hạo hỏi.
“Anh có một nhiệm vụ khó khăn hơn, bây giờ ông Lục đã chết, thành phố Việt Hoàng sẽ là địa bàn của chúng ta, anh hãy dẫn theo năm trăm người anh em của công ty bảo vệ Tỉnh Xuyên của chúng ta ở lại thành phố Việt Hoàng, tiếp quản địa bàn và sản nghiệp của ông ta, chỉnh đốn thuộc hạ dưới trướng ông ta càng sớm càng tốt để ổn định lại lòng người.
Lâm Vân nói.
Mặc dù chi phí cho trận chiến này tiêu hao rất nhiều, nhưng cũng như có thu hoạch, thành phố Việt Hoàng từ nay về sau chính là địa bàn của Lâm Vân, “Anh Vân, tôi nhất định sẽ làm tốt.” Ngữ khí của Trần
Hạo kiên định nói.
Trần Hạo là anh em tốt của Lâm Vân từ thời trung học, Lâm Vân đương nhiên tin tưởng anh ta.
“Trần Hạo, tôi vẫn còn có một chuyện rất quan trọng nữa” Lâm Vân nghiêm mặt đứng lên nói.
“Anh Vân, cậu nói đi.” Trần Hạo nhìn Lâm Vân.
“Theo như tôi biết, thành phố Việt Hoàng là khu vực bán hàng đa cấp tràn lan nhất, mà ông chủ đứng sau chính là ông Lục, ông ta cũng chính là người đứng ra bảo vệ vụ mua bán hàng đa cấp này, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dựa vào đây để kiếm tiền, đợi đến khi anh chỉnh đốn ổn thỏa lại nhân lực, thì sẽ giải tán hết tất cả vụ chuyên bán hàng đa cấp ở thành phố Việt Hoàng đi” Lâm Vân nói.
Lâm Vân không dám nói mình là người tốt, nhưng trong phạm vi khả năng của mình có thể làm được việc tốt thì sẽ làm.
“Anh Vân, tôi cũng rất ghét vụ mua bán hàng đa cấp này, tôi cũng từng suýt tý là bị lừa vào trong đó, Anh Vân hãy yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ làm thật tốt.
Trần Hạo bảo đảm nói.
Tiếp theo sau đó, hai người bọn họ xoay người rời đi, bắt đầu tiến hành làm những việc này, trong khoảng thời gian tiếp theo, hẳn là hai người sẽ bận rộn lắm.
“Anh Vân, cái này thu được từ ông Lục, cậu hãy cầm lấy.
Thạch Hàn lấy ra một khẩu súng lục, đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân cầm lấy khẩu súng lục, trước đây anh chỉ là một cậu bé nhà nghèo, tiếp xúc với đồ vật cũng rất hạn chế, Lâm Vân căn bản chỉ được nhìn thấy súng trên TV mà thôi, còn về cách sử dụng nó, nói thật là Lâm Vân cũng không rõ lắm.