Lúc tay gã sắp sửa chạm đến mặt An Tiểu Mai thì cổ tay đã bị nằm chặt.
Người tóm lấy cổ tay gã là Lâm Vân.
“Người anh em, đánh phụ nữ thì không hay đầu” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Dù gì An Tiểu Mai cũng là em gái của An Tiểu Ngọc,
Lâm Vân đã đồng ý với An Tiểu Ngọc phải giúp cô ta nên không thể đứng nhìn An Tiểu Mai bị đánh được.
“Mẹ mày, mày là thằng nào? Bạn trai cô ta cũng chẳng quản mà mày lại ở đây nhiều chuyện à, không muốn bị đánh thì cút sang một bên” Gã thanh niên tóc đỏ hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Vân.
“Chú kia, nhanh cứu tôi! Đừng có bỏ tôi lại!” An Tiểu Mai nắm cánh tay Lâm Vân.
Lúc này An Tiểu Mai đã bị dọa sợ, bây giờ người duy nhất quanh đây cô ta có thể cầu cứu cũng chỉ có mình Lâm Vân thôi.
Lâm Vân nhìn An Tiểu Mai lắc đầu nói: “Giờ em biết loại chuyện mà em mong này không dễ chơi rồi chứ?”
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn gã thanh niên tóc đỏ kia.
“Cho các cậu cơ hội sống, đừng đứng đấy tỏ vẻ trều ghẹo người khác nữa, đến từ đâu thì quay về đó đi.
Người trên giang hồ thật chẳng chơi như các cậu đâu.” Lâm Vân bình tĩnh đáp.
“Mày đứng đây giả bộ cái mẹ gì? Có bản lĩnh thì gọi người giang hồ đến xem nào!” Gã thanh niên tóc đỏ cười lạnh nói.
“Ầy…!Được rồi, vậy tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu.
Hôm nay tôi sẽ cho các cậu xem thử xem người giang hồ thực sự thế nào.” Lâm Vân bình thản nói.
Lâm Vân biết mấy gã thanh niên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh cảnh cáo suông cũng vô dụng, phải làm thật mới chế ngự được chúng nó.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi dặn dò mấy câu ngắn gọn, Lâm Vân liền cúp điện thoại.
“Nhóc gọi người phải không? Được thôi, anh chờ!” Gã thanh niên tóc đỏ ngạo mạn nói.
Lâm Vân quay sang nhìn An Tiểu Mai.
An Tiểu Mai đã không còn giễu cợt Lâm Vân như trước nữa, bởi vì lúc gã tóc đỏ kia muốn bắt nạt cô ta, Lâm Vân lại đứng ra giúp cô đỡ lấy một cái bạt tai.
Chuyện này nhất thời khiến An Tiểu Mai có phần động lòng, cũng có chút cảm động.
“Ông chú, lúc trước tôi đúng là đã trách lầm chú rồi, chú không phải kẻ nhát gan!” An Tiểu Mai nói.
Chỉ riêng việc Lâm Vân dám một mình đứng ra nói chuyện với bọn chúng đã khiến An Tiểu Mai cảm thấy Lâm Vân không phải kẻ hèn nhát rồi.
Ngược lại tên tóc vàng mà cô vẫn luôn cho là rất tài giỏi mới này đã biến thành một gã hèn nhát quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lâm Vân cười đáp: “Lúc trước khi em nói anh là thang hèn nhát anh cũng đã nói rồi, anh với bạn trai em, ai mới là thang hèn thì chưa biết đâu.
“Có điều ông chủ, chủ…!chú thực sự có thể gọi người đến sao?” An Tiểu Mai yếu ớt hỏi.
Hiện tại, An Tiểu Mai đang vô cùng lo lắng.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngay cả trận chiến nghìn người anh cũng từng lãnh đạo rồi mà em còn nghĩ anh không thể gọi người đến đây à?” Lâm Vân cười đáp.
“Ông chủ, đã là lúc nào rồi, chú đừng có đùa nữa được không?” An Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lâm Vân.
“Vậy em nghĩ anh có thể gọi người đến hay không?” Lâm Vân nở nụ cười đầy suy tư.