Chương 418
“Cô gái xấu xí này, làm phiền cô đừng khẩu nghiệp như vậy, người nào giẫm chết người nào, cũng khó mà nói.
Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân từng là người nghèo khó, cho nên trong ngày thường không thích tự cao tự đại, nhưng chuyện này không có nghĩa là, người nào cũng có thể giảm lên đầu Lâm Vân.
“Anh…!Anh măng tôi là cô gái xấu xí sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng tức giận.
“Tôi không mắng, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Anh…!Anh.
Người phụ nữ trẻ tuổi tức tới mức cơ thể run ray.
Ngay sau đó, người phụ nữ trẻ tuổi chuyển sang làm nũng với bạn trai: “Chồng à, tên này bắt nạt em, anh nhất định phải giải quyết giúp em đấy nhé.
“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.” Người đàn ông trẻ tuổi nói.
Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi xoay người nhìn chăm chăm Lâm Vân, lạnh giọng nói: “Tên phát tờ rơi đáng chết này, vậy mà dám hung hãn như vậy, anh biết tôi là ai không? Anh có biết hậu quả chọc giận tôi hay không?” “Thật xin lỗi, tôi không quan tâm anh là ai, dù sao đều khó có khả năng trâu bò hơn tôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Ha ha!” Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy vậy xong, lập tức cười ha ha.
Người phụ nữ trẻ tuổi cũng cười nhạo nói: “Một tên phế vật phát tờ rơi, vậy mà cũng dám nói những lời như vậy? Đúng là khiến người ta chết cười.” “Tên kia, tôi nói cho cậu biết, cha tôi là quản lý trong quảng trường Tỉnh Xuyên này, Tỉnh Xuyên trâu bò cỡ nào anh biết không?” Người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo nói.
“Làm quản lý ở Tỉnh Xuyên rất trâu bò à? Cha anh gặp tôi, cũng phải cúi đầu kh lưng ra vẻ đáng thương, chỉ cần tôi nói một câu, cha anh sẽ lập tức phải cút đi.
Lâm Vân lạnh nhạt nói.
Người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trẻ tuổi cười hạ hạ lần hai.
“Ha ha! Tên này khoác lác quá mức rồi.” “Đúng vậy, khoác lác mà không đỏ mặt chút nào, sao anh không đi làm diễn viên đi, đúng là quá đáng tiếc! Một tên phát tờ rơi, vậy mà có mặt mũi nói ra những lời như vậy”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bưng một cốc cà phê, nhanh chóng chạy về bên này.
“Giám đốc Tưởng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trung niên đang chạy tới.
Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi nói với bạn gái anh ta: “Em yêu, nhìn thấy người mặc âu phục màu đen kia không? Đó chính là giám đốc Tưởng ở quảng trường Tỉnh Xuyên, cũng là thủ trưởng của cha anh “Oa, hóa ra đây là giám đốc Tưởng à?” Người phụ nữ trẻ tuổi dùng ánh mắt như nhìn thấy nhân vật lớn, nhìn về phía giám đốc Tưởng ở đằng trước.
“Nhưng mà nhìn bộ dạng của giám đốc Tưởng, ông ấy muốn làm gì thế?” Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi nghi ngờ nói.
Bình thường người đàn ông trẻ tuổi đều thấy giám đốc Tưởng vô cùng uy nghiêm, đi đường cũng rất trầm ổn, bây giờ lại đang chạy chậm? khiến người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc chính là, anh ta phát hiện giám đốc Tưởng, hình như đang chạy chậm về phía bọn họ, chẳng lẽ là muốn tìm anh ta?
Trong nháy mắt, giám đốc Tưởng đã chạy tới bên này.
Chỉ thấy giám đốc Tưởng đi thẳng tới trước mặt Lâm Vân.
“Chủ tịch Lâm, mặt trời lên cao như vậy, nhất định là cậu khát nước rồi, đây là cà phê tôi tự mình mua cho cậu Dưới ánh mắt hoảng sợ của đôi nam nữ trẻ tuổi, giám đốc Tưởng cung kính đưa cà phê trong tay bằng hai tay cho Lâm Vân.
“Giám đốc Tưởng, ông có lòng rồi.” Lâm Vân nhận lấy cà phê, sau đó lạnh nhạt uống một ngụm.