“Tôi không nghe nhầm chứ, phần thưởng lớn như vậy mà thằng nhóc này lại không muốn à?”
Không ai ngờ rằng Lâm Vân sẽ từ chối một phần thưởng hậu hĩnh đến vậy.
Mọi người ở đây đều hết sức rõ ràng, nhà Lâm Vân nghèo lắm, vì học phí, trước kia Lâm Vân còn chạy tới nhà họ Lâm xin xỏ.
Lúc này đây, Lâm Hải Quang đứng dậy, chỉ vào Lâm Vân rồi khó chịu nói:
“Lâm Vân, đừng có không biết điều như vậy. Con cháu khác của nhà họ Lâm đều vào công ty làm những chức vụ cơ bản rồi mới thăng tiến dần, ông nội đã cho cậu làm quản lý mà lại còn từ chối, cậu không nể mặt ai hết hả?”
Bác hai Lâm Hải Cường lạnh lùng nhận xem: “Cháu à, cháu quá không ra gì rồi, bác thấy cháu không thích mấy thứ mà ông nội đưa cho nên mới từ chối để đòi nhiều hơn đó chứ gì?
“Bác hai, lần này Lâm Vân trở về chỉ đơn giản là muốn chúc thọ cho ông nội, không có bẩn thỉu như bác nghĩ đâu.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Rầm.”
“Sao thằng này lại mất dạy như vậy, đây là thái độ để nói chuyện với trưởng bối đó à? Không biết tôn trọng bề trên sao?” Bác hai vỗ bàn, đứng bật dậy, vẻ mặt tức tối vô cùng.
Bác hai Lâm Hải Cường đang là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lâm Thị, quản lý toàn bộ tập đoàn, trong số những người trẻ tuổi ở nhà họ Lâm, nào có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy?
Đừng nói là giới trẻ, mà dù là người cùng thế hệ, ngoài anh cả ra cũng không có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.
Lâm Vân híp hai mắt lại: “Bác hai, cháu kính trọng bác mới gọi bác một tiếng bác hai, nếu cháu bất kính thì bác có là cái gì đâu? Quát tháo trước mặt cháu à, xin lỗi, bác không có tư cách đó!”
Lâm Vân vừa dứt lời, tất cả mọi người lại xôn xao lần nữa, họ nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt khiếp sợ.
“Lâm Vân, mấy năm qua cháu cực khổ là thật, nhưng cháu nói chuyện với bác hai như vậy thì không thích hợp đâu.” Giọng điệu của bác cả nghiêm khắc phê bình.
Cô cũng lạnh lùng nói: “Lâm Vân, cháu chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình đi. Cháu là hậu bối, chúng ta là trưởng bối, cháu quá không ra gì rồi.”
Lâm Hải Quang trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Vân, nếu không phải bởi vì có nhiều trưởng bối ở đây, với ánh mắt của Lâm Hải Quang như vậy, chỉ e là muốn xông lên đánh Lâm Vân mất rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Vân trở thành cái đích khiến cho mọi người chỉ trích, nhận sự quở trách của tất cả các bậc bề trên.
“Lâm Vân.”
Lâm Mộc Thanh giật góc áo của Lâm Vân, ngầm ý Lâm Vân đừng nói thêm gì nữa.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, Hải Cường cũng ngồi xuống đi.”
Cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng.
Bác hai Lâm Hải Cường nghe vậy thì mới bất mãn ngồi xuống, nhưng trước khi đó, ông ta còn không quên lạnh lùng nói một câu:
“Nó với cha nó chẳng khác gì nhau cả, ngu không đỡ nổi.”
Bởi vì ông cụ đã lên tiếng, cho nên lúc này đây, tất cả mọi người đều yên tĩnh hẳn.
Ông cụ nhìn Lâm Vân rồi nói: