Lâm Vân biết, Lâm Mộc Thanh kéo Lâm Vân đi cùng với mọi người là để làm dịu bớt quan hệ giữa anh với họ thôi.
Trước cửa biệt thự.
“Nhóc con, vừa rồi ở bữa tiệc, cậu cũng ngông cuồng thật, dám nói với cha tôi như thế, nếu không phải có ông nội ở đó, chắc chắn tôi sẽ đánh cậu.” Lâm Hải Quang ra vẻ phách lối nhìn chằm chằm Lâm Vân.
“Với sức của anh thì ai đánh ai khó mà nói lắm.” Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
Lâm Hải Quang trông như bị thận hư, vừa nhìn đã biết là người bị tửu sắc làm hỏng cả người, nếu ra tay thật thì Lâm Vân chắc chắn người chịu thua thiệt là tên kia.
Lâm Hải Quang nghe vậy thì ánh mắt lóe lên tia tức giận.
“Mẹ nó chứ, mày muốn bị đánh à?”
“Hải Quang.”
Lâm Hải Huy ngăn cản anh ta lại: “Hải Quang, em chấp nhặt với kẻ ngu làm gì?”
“Ha ha, anh nói đúng lắm.” Lâm Hải Quang cười mỉa mai.
Lâm Hải Huy nhìn về phía Lâm Vân, khinh thường nói:
“Em họ Lâm Vân à, cậu đúng là ngốc thật, ông nội cho tiền, cho chức vụ mà lại không cần, cái loại người không biết điều như cậu, chắc chắn cả đời sẽ là đồ nghèo đói, sau này đi ra ngoài đừng nói là người của nhà họ Lâm ta, đỡ mất mặt người nhà họ Lâm lắm.”
“Không sai, đừng làm nhà họ Lâm chúng ta mất mặt.” Lâm Hải Quang lên tiếng phụ họa.
Lâm Vân nở nụ cười xem thường: “Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang, tương lai của mấy người chỉ ở huyện Kiến Nghiệp mà thôi. Còn tương lai của tôi là chinh phục toàn bộ giới kinh doanh ở vùng Tây Nam, thậm chí là trên cả nước, chúng ta không cùng đẳng cấp, không có đề tài chung đâu.”
“Cái gì? Chinh phục giới kinh doanh cả nước? Haha.”
Lâm Hải Quang và mấy anh em đi cùng bắt đầu cười ha hả.
Lâm Hải Huy cũng cười nhạo, lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Chỉ có Lâm Mộc Thanh bước tới vỗ vai Lâm Vân.
“Lâm Vân có mơ ước là điều tốt, chị ủng hộ em.”
Lâm Mộc Thanh nói vậy có lẽ là để khiến Lâm Vân khỏi phải lúng túng.
“Được rồi, đừng phí thời gian với tên khoác lác này, nói về chuyện đi chơi đi.” Lâm Hải Huy nói.
“Gần đây ở huyện Kiến Nghiệp mới mở một câu lạc bộ bắn súng, chúng ta tới đó chơi đi, là súng thật đấy.” Lâm Hải Quang đề nghị.
“Câu lạc bộ bắn súng? Súng thật?”
Mọi người nghe vậy thì đều tỏ ra hứng thú vô cùng.
Đặc biệt là mấy chàng trai, họ khá thích thú với súng ống, nghĩ có thể cầm súng thật lên bắn thì đã nghiền lắm, vui lắm.
“Em nghe nói câu lạc bộ bắn súng này do một thượng tá xuất ngũ mở, chủ yếu là vì có hứng thú, đầu tư hơn 100 tỷ đấy. Xét duyệt hội viên cũng nghiêm ngặt lắm, không mở cho người ngoài, người bình thường cũng không có tư cách vào đó đâu.” Con trai của cô là Chu Biên nói.
“Vậy à? Chúng ta cũng đâu phải hội viên.” Mọi người cùng lên tiếng.