Mục lục
Truyện: Đỉnh Cấp Thần Hào - Lâm Vân (full) - tác giả: Bắc Thần Bản Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Số tiền này là để cho em học hành, em có muốn đi học không?” Lâm Vân nghiêm mặt nói.

“Muốn.” Tiểu Ngọc gật đầu nói với giọng điệu kiên định.

Tiểu Ngọc bỏ học ra ngoài, chính là bởi vì gia cảnh quá nghèo, không có tiền cho cô ấy ăn học.

Bởi vì gia cảnh quá nghèo nên Tiểu Ngọc vẫn luôn rất chăm chỉ học hành, và luôn khát khao được đến trường đi học, bởi vì đây là cách duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của gia đình cô ấy.

Chỉ đáng tiếc là nhà cô ấy nghèo đến nỗi không thể lấy được tiền cho cô ấy đi học.

Và ba của Tiểu Ngọc lại cho rằng, con gái sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chỉ cần biết chữ là đủ rồi, học hành nhiều đến mấy cũng vô dụng.



“Nếu như em muốn đi học, nếu như em đã gọi anh là anh trai, thế số tiền này em nhất định phải cầm, nếu như em cảm thấy khó xử, thế thì đợi đến sau này em đi làm kiếm được tiền rồi hẳn trả lại cho anh, như vậy được rồi chứ”

Lâm Vân vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng vào tay

Tiểu Ngọc.

“Anh Vân, đợi khi em tốt nghiệp rồi, em nhất định phải trả ơn anh” Khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngọc lộ ra vẻ kiên định.

Lần này, Tiểu Ngọc đã chịu nhận lấy thẻ ngân hàng.

Trong lòng Tiểu Ngọc thực sự rất biết ơn Lâm Vân, trong khu rừng ngày đó rất có khả năng có người đuổi theo phía sau, Lâm Vân hoàn toàn có thể bỏ cô ấy lại chạy trốn một mình, nhưng Lâm Vân vẫn luôn cõng lấy cô ấy.

Cô ấy cũng biết rất rõ, lúc đó Lâm Vân cõng cô ấy đã mệt đến gần như kiệt sức, nhưng Lâm Vân chưa từng bỏ mặc cô ấy, và cũng chưa từng phàn nàn một lời.

Từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngọc chưa bao giờ cảm nhận được có ai đối xử tốt với mình như vậy.

Những điều này Tiểu Ngọc âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bởi vì trong lòng quá xúc động, Tiểu Ngọc sống mũi hơi cay, nước mắt cứ từ trong vành mắt tuôn rơi.

“Đứa bé ngốc, đừng khóc.

Lâm Vân ôm Tiểu Ngọc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.

Lâm Vân cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn như cách anh trai đối xử với em gái vậy, anh chỉ muốn an ủi cô ấy.

Tiểu Ngọc cứ như vậy, vùi vào trong lòng lòng ngực của Lâm Vân, nước mắt rơi lã chã.

Tiểu Ngọc lúc này đã thầm thề trong lòng rằng mình nhất định phải chăm chỉ học tập, sau này tốt nghiệp nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm Vân đối với mình.


Sau khi đưa Tiểu Ngọc về nhà, Lâm Vân cũng lái xe đến thành phố Bảo Thạnh.


Vừa từ nhà Tiểu Ngọc chạy ra được hơn mười phút, trên con đường đất nông thôn, đột nhiên xông ra bóng ảnh của một chiếc Rolls Royce Phant.


“Mẹ nó, một chiếc xe sang trọng như vậy sao có thể xuất hiện ở đây?” Lâm Vân lộ vẻ rất kinh ngạc.


Hơn nữa khi Lâm Vân liếc nhìn qua, thì thấy biển số của chiếc xe này lại là số xe của thành phố.


“Lẽ nào trong thôn này có gia đình nào ở thành phố phát tài rồi sao?” Lâm Vân lẩm bẩm nói.


Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng.


Cũng may là đường đất này khá rộng rãi, nên miễn cưỡng có thể chạy vượt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK