Chú Hoàng đáp lời: “Nói cho con biết điều này cũng vô ích thôi. Chuyện này chỉ khiến con thêm áp lực, vì thế cha không nói.”
Dừng lại một lúc, chú Hoàng tiếp tục nói:
“Luân, con cũng thừa biết năm nay gần nhà mở một siêu thị lớn, khiến việc kinh doanh của chúng ta giảm mạnh. Bây giờ trừ tiền điện, tiền nước, mỗi tháng chỉ kiếm được 9-10 triệu mà thôi.
“Đúng thế!” Hoàng Luân gật đầu
“Nhưng hôm nay kh đến thu tiền, họ muốn tăng phí bảo vệ lên 7 triệu. Cha nói với họ là nhà mình khó khăn nhưng họ không nghe, còn đập phá cửa hàng nữa. Cha ngăn họ phá cửa hàng thì bị đâm.” Chú Hoàng lắc đầu.
“Hóa ra là như vậy!” Lâm Vân đột nhiên nhận ra.
Ngay sau đó, Lâm Vân nheo mắt lại.
“Khương Hùng Dũng chết tiệt, ông ta dám thu phí bảo vệ, lại còn 7 triệu một tháng? Đúng là đồ ăn tiền chết tiệt!”
“Lâm Vân, tuy bây giờ cháu là là cháu của Liễu Chí Trung, nhưng Khương Hùng Dũng là rắn địa phương, không dễ dây vào đâu, cháu phải bình tĩnh.” Chú Hoàng nghiêm túc nói.
“Chú Hoàng đừng lo lắng, cháu biết rồi!” Lâm Vân đáp.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Vân không suy nghĩ nhiều đến chuyện này, Khương Hùng Dũng không có ý định gì với anh nên anh cũng không muốn động vào ông ta.
Thực lực bây giờ của Lâm Vân đã lớn mạnh hơn lúc mới gặp lại ông ngoại nhiều rồi, lúc đó anh vẫn chưa thể thâu tóm được thế lực của Khương Hùng Dũng.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng bây giờ, Lâm Vân đã có thể rồi!
“Cũng đến lúc phải trừ khử tên Khương Hùng Dũng này!” Lâm Vân tự lẩm bẩm, nheo mắt lại.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy chi phiếu ra, ghi một tờ chi phiếu 17 tỷ rưỡi.
“Chú Hoàng, thật xin lỗi vì trước giờ không nói cho chú biết chuyện cháu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.
Tạp hóa của nhà nếu đã bị đập vỡ thì sửa lại đi.
Số tiền 17 tỷ rưỡi này đợi chú xuất viện rồi thì lấy ra mở một cái siêu thị lớn, hoặc là chú muốn làm những việc khác cũng được”
Lâm Vân đưa tấm chi phiếu cho chú Hoàng.
Lâm Vân đã muốn báo đáp Hoàng Luân và cha anh ta từ lâu rồi, chỉ là Lâm Vân hiểu cha con họ, họ sẽ không nhận tiền một cách vô duyên vô cớ.
Cho nên Lâm Vân nghĩ là đợi đến lúc họ cần thì anh sẽ giúp họ.
Lần này, cửa hàng của họ bị đập vỡ rồi, chú Hoàng cũng bị thương.
Đây là lúc Lâm Vân nên giúp đỡ họ.
“17 tỷ rưỡi? Lâm Vân, cái này chủ không thể nhận được!” Chú Hoàng bị con số tiền này làm cho giật mình.
Đối với chú Hoàng mà nói, 17 tỷ rưỡi chính là con số Vân văn.
“Chủ Hoàng, lúc cháu còn nghèo khó, chú với Hoàng Luân thường cho cháu mượn tiền, cũng thường xuyên giúp đỡ cháu.