“Nhãi ranh, vậy để bọn tao xem xem, là ai chịu chết!” Một tên áo đen trong đó nhấc con dao trong tay lên, xông về phía Lâm Vân.
“Anh Vân, để em!” Hoàng Luân lấy chai bia, chuẩn bị xông lên.
“Đoàng!”
Đúng vào lúc này, một tiếng súng vang lên.
Người đàn ông mặc vest đen đang định lao tới ngã nhào xuống đất.
Người nổ súng, đương nhiên là Lâm Vân! Lâm Vân giơ súng lục lên, đối mặt với ba người còn lại.
Ba người đàn ông mặc vest đen này nhìn thấy súng trong tay Lâm Vân thì đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, bộ dạng phô trương trước đó sớm đã biến mất không còn dấu vết.
“Cậu…!Đừng nổ súng, chúng tôi cũng chỉ nhận lệnh làm việc thôi!” Ba người này sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, bọn họ bị súng chĩa vào, sao còn dám chống cự nữa?.
Lâm Vân liếc nhìn ba người đang quỳ gối cầu xin được tha tội dưới chân mình.
“Vừa rồi tao đã cho chúng mày một cơ hội rồi, nhưng tiếc là chúng mày lại không biết trân trọng!”
“Bây giờ, chúng mày chỉ còn đường chết mà thôi!”
Lâm Vân nói bằng giọng đầy quyết đoán
“Đoàng… Đoàng…”
Hai tiếng súng nữa vang lên, hai người đàn ông mặc vest đen ngã xuống đất.
Tuy nhiên, đến phát bắn thứ ba Lâm Vân lại không nổ súng được.
Lâm Vân bóp cò liên tục, nhưng anh phát hiện trong súng không còn viên đạn nào nữa.
Từ khi có được khẩu súng này, anh vẫn luôn dùng đạn có sẵn trong đó, chưa hề bổ sung lần nào. Anh thật sự quên mất chuyện này.
“Không còn đạn nữa sao? Haha!”
Người đàn ông mặc vest đen còn lại đứng dậy, hả hê cười lớn.
“Nếu mày đã không còn đạn nữa, vậy thì chờ chết đi!”
Người đàn ông mặc vest đen cầm dao trong tay, lao về phía Lâm Vân.
Lâm Vân nhắm một mắt, đồng thời cầm cây gậy bên cạnh lên, chuẩn bị đón đầu tên kia.
Hoàng Luân cũng cầm chai bia trên tay, sẵn sàng chiến đấu cùng Lâm Vân.
“Vù!”
Ngay khi người đàn ông mặc vest đen chuẩn bị lao đến, một chiếc phi tiêu bay tới, đâm thẳng vào đầu người đàn ông mặc vest đen đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng va đập rất mạnh, sau đó người đàn ông kia không còn hơi thở nữa.
Đôi mắt hắn ta trợn trừng lên, có lẽ chính hắn ta cũng không biết mình đã chết thế nào.
Ngay sau đó, Thạch Hàn từ cửa bước vào, rõ ràng phi tiêu này đến từ tay Thạch Hàn.
Thạch Hàn vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy tình hình có vẻ không ổn, anh ta đương nhiên phải ra tay.