Chương 982: Chẳng lẽ chứng ưa sạch sẽ của anh không chữa mà tự khỏi rồi ư?
Cuối cùng, Nghiêm Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân về đến cổng kí túc xá Chiến Hàn Quân trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nhắc nhở cô: “Về đến nhà tôi rồi “
Nghiêm Linh Trang nhìn công trường đang trong giai đoạn xây dựng của biệt thự Ngọc Bích, cô bỗng giật mình và có cảm giác như đang mơ.
“Đúng vậy, về đến nhà anh rồ Biệt thự Ngọc Bích chính là nhà của anh Quân, cô cố gắng tái thiết lại vì muốn cho anh một ngôi nhà.
Chiến Hàn Quân chuẩn bị đi vào bên trong thì đột nhiên Nghiêm Linh Trang gọi: “Anh A Nguyệt…”
Đúng lúc anh quay người lại, Nghiêm Linh Trang chạy tới áp môi lên môi anh, hôn thật sâu.
Thời khắc đó Chiến Hàn Quân như bị điện giật, đứng ngây ra một lúc.
Rõ ràng Chiến Hàn Quân rất ghét nữ ma đầu này nhưng tại sao khi đôi môi đen tím của cô hôn lên môi anh, anh lại không có chút cảm giác ghê tởm nào mà ngược lại, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác đẹp để khó tả.
Chẳng lẽ chứng ưa sạch sẽ của anh không chữa mà tự khỏi rồi ư?
Nụ hôn vừa dứt Nghiêm Linh Trang vội vã bỏ chạy giống như vừa lén lút làm ra chuyện sai trái. Chạy được vài bước cô vãy Ì nói với lên: “Anh A Nguyệt, mai tôi lại đến gặp anh.
Chiến Hàn Quân sững sờ đứng im bất động, lát sau anh giơ ngón tay thon dài lên môi, nhẹ nhàng sờ sờ môi mình. Cảm giác môi chạm môi vẫn còn đó, giống như có luồng điện cuồn cuộn không ngừng chạy dọc khắp cơ thể.
‘Yết hầu gợi cảm của Chiến Hàn Quân lên xuống nuốt ực một cái, anh cảm thấy cổ họng khô khốc giống như có ngọn lửa thiêu đốt Anh đi vào trong phòng rót một cốc nước, uống ừng ực một hơi cạn sạch cốc nước.
Thế nhưng nước vẫn không làm dịu được thân thể đang nóng lên của Chiến Hàn Quân.
Anh bực bội liền cởi hết quần, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng tỉnh.
Bên ngoài cửa, Cửu Đồng lén lút ở đó từ lúc nào không hay. Lát sau anh ta khẽ mở cửa nhưng tiếng mở cửa vẫn két két vang lên.
“Vào đi!” Chiến Hàn Quân bực bội gắt lên.
Cửu Đồng đứng cách xa Chiến Hàn Quân mới nói: “A Nguyệt, ban nãy tôi đều thấy cả rồi. Tổng giám đốc đó đã hôn anh”
Chiến Hàn Quân không chú tâm vào lời nói của anh ta mà nhìn chăm chăm vào bàn tay đen nhẻm của Cửu Đồng, trong lòng dấy lên nghỉ hoặc khó tin.
Ánh mắt anh rõ là khó chịu, lát sau anh mới nói: “Lại đây!”
Vì để kiểm chứng xem bệnh ưa sạch sẽ của bản thân liệu có phải tự khỏi hay không, Chiến Hàn Quân vươn tay nói như ra lệnh: “Chạm vào tay tôi một chút.”
Cửu Đồng cảm thấy yêu cầu của anh quá kì quái, hơn nữa anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ nên anh ta không dám động đậy.
Chiến Hàn Quân đành tự mình vỗ tay anh †a, chạm vào tay anh ta trong giây lát không hề có cảm giác như điện giật mà trong người anh lại dâng lên cảm giác ghê tởm.
Như vậy chứng tỏ căn bệnh ưa sạch sẽ của anh chưa hề biến mất. Lúc này Chiến Hàn Quân mới khôi phục vẻ bình thường hỏi Cửu Đồng: “Tìm tôi có việc gì?”
“A Nguyệt, anh có thể cho tôi mượn chút tiên không?” Giọng anh ta lộ vẻ ái ngại.
Nghe vậy, Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói “Không sợ tôi lây bệnh cho cậu ư?”
Cửu Đồng vội nói: “A Nguyệt, tôi chưa từng tin lời của bọn Trương Hữu Tài. Nhưng anh cũng biết tôi phải nghe theo bọn họ nếu không bọn họ sẽ ức hiếp tôi.”
Sau đó Chiến Hàn Quân lấy một xấp tiền trong ví ra ném sang cho Cửu Đồng.
“Không cần trả lại”
Cửu Đồng vui sướng suýt nhảy dựng lên: *A Nguyệt, cảm ơn anh”
Chiến Hàn Quân nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang, lúc thì ngang ngược bướng bỉnh, lúc thì hung hăng kiêu ngạo, lúc lại nghịch ngợm tinh quái