Chương 42
Chiến Hàn Quân tựa như đang nghe chuyện vô cùng buồn cười, biếu cảm trên gương mặt lạnh lùng đúng là một lời khó nói hết.
Lạc Thanh Du là sinh viên xuất sắc của học viện Thăng Long? Muốn làm đàn em của anh, cũng nên tự lấy gương mà soi đi chứ. Sinh viên nào của học viện Thăng Long không phải nhân tài kiệt xuất?
Cô ta dám nói dối Chiến Quốc Việt! “Chiến Quốc Việt, cứ cho cô ta là sinh viên xuất sắc của học viện Thăng Long, kiến thức chuyên môn và trình độ chuyên môn của cô ấy không thể đáp ứng yêu cầu tuyển dụng nhân viên của Á Châu.
Bố không thể phá lệ nhận cô ta, điều này là không công bằng với những ứng viên khác” Chiến Hàn Quân ghét nhất cái kiểu nói dối thành tính của Lạc Thanh Du, nhưng anh không muốn chê Lạc Thanh Du ngay trước mặt “Chiến Quốc Việt”
Lưu lại hình ảnh đẹp đã về mẹ trong lòng đứa trẻ chính là sự bảo vệ mà anh dành cho “Chiến Quốc Việt.
Bé Tùng rất tin tưởng năng lực của mẹ, cậu kiên trì năn nỉ Chiến Quốc Việt: “Bố tin con đi, Lạc Thanh Du thật sự đỉnh của chóp. Bố có thể cho cô ấy gia nhập công ty của bố không? Làm ơn đi mà, bố” Chiến Hàn Quân không biết giải quyết ra sao, thăng bé “Chiến Quốc Việt” chưa bao giờ cầu xin anh điều gì, hiếm khi chân thành cầu xin anh một lần, Chiến Hàn Quân thực sự không muốn trái ý trái trái tim mong manh của con trai.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: “Như vậy đi, ngày mai bố sẽ gọi điện cho cô ta, mời cô ta đến công ty phỏng vấn. Thế nào?” *Chiến Quốc Việt” vui vẻ hoan hô: “Ye” Chiến Hàn Quân thầm nghĩ hả hê, cho dù gửi thông tin tuyển dụng cho Lạc Thanh Du, liệu cô ta có sức tới ứng tuyến không?
Để phòng ngừa kết cục khiến “Chiến Quốc Việt” thất vọng, Chiến Hàn Quân tiêm trước một liều phòng ngừa cho “Chiến Quốc Việt” “Chiến Quốc Việt, bố chỉ có thể giúp cô ta có được tư cách xin việc vào Á Châu.
Còn việc cô ta có thể vào Á Châu thành công hay không thì hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng của cô ta. Nếu cô ta không được tuyển, con đừng quá thất vọng. Bố có thể sắp xếp cô ta đến công ty của bạn bố làm việc?”
*Chiến Quốc Việt” biểu hiện sự tín nhiệm phi thường dành cho Lạc Thanh Du: “Bố yên tâm, không cần lo Lạc Thanh Du nhất định sẽ không được tuyển.” Bé Tùng thầm nghĩ kiến thức hack của mình là do chính mẹ dạy, cậu có thế xâm nhập vào trang web của Á Châu một cách dễ dàng, đồng nghĩa với việc kỹ thuật viên phụ trách an ninh mạng của Á Châu cũng không hơn mami.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự tin tưởng đảm đuối của con trai mình đối với Lạc Thanh Du, chỉ biết bất đắc dĩ thở dài Lạc Thanh Du chỉ là một cô gái ngoài giá thú xuất thân từ nông thôn, ngay cả trường đại học cô ta theo học cũng chỉ là một trường cao đẳng rất bình thường trong nước, chẳng biết cô ta cho.
“Chiến Quốc Việt” uống bùa mê thuốc lú gì, lại khiến “Chiến Quốc Việt” si mê cô ta đến mức này.
Chỉ có điều Đối với loại đàn bà dùng lời dối trá để lừa tình cảm của trẻ con, có lẽ anh nên phanh phui cái loại ăn không nói có đó, đế thăng bé nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta. Anh phải dạy Chiến Quốc Việt không nên sỉ mê cái loại tốt sơn hơn tốt gỗ đó.
Sau khi bé Tùng trở về biệt thự, nhân lúc bố đã ngủ, len lén bò dậy, cầm đồng hồ thông minh lên xem, sau đó bí mật gửi tin nhãn thoại cho Chiến Quốc Việt: “Tìm cách để mẹ tham gia ngày việc làm của Á Châu Sau khi Chiến Quốc Việt nhận được tin nhản, cậu khế mỉm cười. “Đã rố!” Ngày hôm sau Khu đô thị Thanh Hà.
Lạc Thanh Du vừa thức dậy, liền phát hiện một bức tranh màu nước trên giường. Một hạt giống nảy mầm chui lên khỏi đất, kiên cường dầm mưa dãi gió. Mà cách đó không xa, là bóng lưng của một người phụ nữ quyết tuyệt rời đi.
Lúc Lạc Thanh Du nhìn thấy bức tranh này, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến Chiến Quốc Việt đáng thương, không khỏi buồn bã rơi lệ.
Đứa trẻ không có mẹ, cho dù có ăn ngọc mặc gấm, cũng như hạt giống bị lãng quên này, chui lên khỏi mặt đất phải chịu tất cả mưa nắng dãi đầu Chiến Quốc Việt không có mẹ quá đáng thương.
Lúc này, Chiến Quốc Việt rón rén đi tới, đứng ở mép giường lặng lế nhìn cô.