Chương 1913: Em sẽ chính là nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ
Chiến Hàn Quân nói: “Tình cảm là thứ vũ khí có thể gây chết người nhất trên thế giới này”.
Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt ngay lập tức hiểu được ý định của bố. Chiến Quốc Việt nói: “Bố ơi, bố yên tâm đi. Chúng con sẽ bảo vệ em gái thật tốt và chắc chắn sẽ không bao giờ để con bé xảy ra chuyện gì đâu ạ”“
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng nhìn nhau. Sau đó, hai người bỗng nhiên nhận ra lúc này Lạc Thanh An không có ở bên cạnh bọn họ cho.
nên nếu như xảy ra chuyện bất ngờ gì đó thì…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hai người đột nhiên thay đổi, sau đó bọn họ lập tức chạy đi như một cơn gió.
Ở trên sân thượng của trường học.
Lạc Thanh An đang ngồi ở mép sân thượng.
Có rất nhiều học sinh tụ tập ở bên dưới sân trường và đang hoảng sợ nhìn Lạc Thanh An. Họ nói chuyện với nhau rất ồn ào: “Mau nhìn kìa, có người sắp nhảy lầu tự tử”
Thầy hiệu trưởng ở bên dưới hét lên: “Học sinh Chiến Thanh An à, em có thể xuống dưới được không? Ở trên đó cao như vậy, nếu như em không cẩn thận bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Những người con gái khác của nhà họ Chiến đã bắt đầu suy nghĩ thực hiện kế hoạch giải cứu và chị cả đang leo lên bức tường trơn bóng như một con thắn lằn khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và thốt lên đây sợ hãi khi nhìn chị cả.
“Trời ơi. Đó có phải là Người Nhện không vậy?
May mắn là Chiến Quốc Việt đã chạy đến đúng lúc và ngăn chị cả lại: “Chị ơi, chị xuống dưới đi, chị làm vậy nguy hiểm lắm”
Chị cả cũng biết rằng việc tiết lộ ra tài năng đặc biệt của mình là rất thiếu khôn ngoan và có thể gây rắc rối cho nhà họ Chiến. Khi Chiến Quốc Việt gọi thì cô ấy vẫn còn chưa leo lên quá cao và sau đó cô ấy cố ý ngã xuống đất cho nên mới không làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ gì.
“Chăm sóc cho chị cả” Chiến Quốc Việt nói xong liền vội vàng chạy lên sân thượng.
Lạc Thanh Tùng đang canh giữ ở dưới sân thượng, đôi mắt như chim ưng của cậu đang nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh An.
Nếu như Lạc Thanh An có động tác mới thì Lạc Thanh Tùng sẽ lập tức chạy đến đỡ lấy cô bé.
“Thanh Tùng à, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Những người chị khác hỏi cậu.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng chuẩn bị đệm hơi cứu hộ.”
“Được”
Những người chị rời đi.
Trong lúc đó, Chiến Quốc Việt đã lên đến sân thượng.
Em gái mười ba cũng đang ngồi ở trước mặt Lạc Thanh An và vô cùng kiên nhãn kể lại chuyện trước đây của mình cho Lạc Thanh An nghe.
“Chị Thanh An à, thật ra chị may mắn hơn em rất nhiều. Từ khi được sinh ra, em đã bị người thân nhất của mình huấn luyện để trở thành công cụ trả thù. Ngày nào em cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, ngày nào cũng phải đối mặt với sống chết. Nhưng mà bố của không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của em. Khi đó, mỗi ngày em đều sống không được là chính mình … Em khát khao có một gia đình, khát khao có mẹ, khát khao có thể được tự do đi dạo trong công viên như những đứa trẻ bình thường…”
Lạc Thanh An nghe giọng nói của em gái mười ba và cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng với đau đớn của cô bé. Cô bé tốt bụng an ủi em gái mười ba: “Em gái ngoan à, em yên tâm đi. Bố và mẹ của chị sẽ rất yêu thương em. Em sẽ không bao giờ phải sống những ngày tháng như vậy nữa”
Khi nhìn thấy Chiến Quốc Việt, em gái mười ba thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Chiến Quốc Việt đến gần Lạc Thanh An thì cô bé đột nhiên phát hiện ra cậu. Lạc Thanh An mắng to: “Anh đừng đến gần đây”
Bởi vì căng thẳng, đôi tay của Chiến Quốc Việt nắm chặt lại và trong lòng bàn tay cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Lạc Thanh An: “Thanh An à, nhà họ Chiến của chúng ta chưa bao giờ có kẻ thất bại. Em đừng làm cho nhà họ Chiến của chúng ta xấu hổ”
Trong mắt Lạc Thanh An tràn đầy vẻ xấu hổ và nước mắt giàn giụa nói: “Em thật sự xin lỗi”
Chiến Quốc Việt nói: “Em chỉ là thất tình thôi mà. Em hãy nghĩ đến bố và mẹ của chúng ta. Khi bọn họ phải đối mặt với sinh ly tử biệt, nếu họ cũng lựa chọn từ bỏ thì làm sao gia đình của chúng ta có thể được đoàn tụ giống như bây giờ chứ?”
Lạc Thanh An lấy tay ôm mặt và bắt đầu khóc nức nở: “Em xin lỗi, anh Quốc Việt, em không thể dũng cảm được như mẹ”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Vậy thì em cứ nhảy xuống đi. Em mà nhảy xuống thì có hai cái kết quả: hoặc là chết hoặc là trở thành người sống thực vật. Và dù là kết cục nào thì em cũng sẽ trở thành nỗi đau đớn trong lòng mẹ suốt đời. Đến lúc đó, vì em mà mẹ sẽ buồn bực không vui và rất có thể sẽ lại tái phát bệnh cũ, rồi bố cũng sẽ không bao giờ vui vẻ nữa … Còn em sẽ chính là nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ”