Chương 2122: Kiếp sau, tôi sẽ bảo vệ ông
Lạc Thanh An biết ở bên ngoài căn phòng bí mật bỏ túi này sử dụng ột vậ ặ ệ ệu này sẽ thay đổi theo nguyên lý khúc xạ của mắt con người. Người ở bên ngoài nhìn thoáng qua thì chỉ có cảm giác nó giống như một bức tường đá mà thôi.
“Ông chủ, chúng tôi không tìm thấy những người khác: Sau khi tìm kiếm cả nửa ngày, tất cả mọi người đều không tìm được gì mà trở về.
Ông cụ tóc trắng vuốt râu và hỏi với vẻ nghi ngờ: “Làm sao lại không có con cháu nào được chứ? Bác Danh à, bà thật sự không định đào tạo ra một người thừa kế sao?”
Bác Danh tức giận nói: “Hừ, tôi đã sống một cuộc sống luôn lang thang ở khắp mọi nơi nên làm gì có cơ hội lựa chọn một người thừa kế thích hợp chứ? Và tôi cũng không có thời gian để bồi dưỡng ra một người thừa kế xuất sắc. So với việc lãng phí thời gian để đi tìm những người không có tài năng gì thì tôi thà sống một cuộc sống tự do và vui vẻ của riêng mình hơn”
Ông cụ tỏ ra nửa tin nửa ngờ: “Vậy thì thật là đáng tiếc. Dòng họ Bác Danh hoàn toàn xứng đáng là bác sĩ thiên tài ở thời hiện đại với những phương pháp chữa bệnh vô cùng thần kỳ nhưng lại sắp phải kết thúc ở thế hệ của bà. Thật đúng là đáng buồn và đáng tiếc “
Tuy nhiên, ông cụ tóc trắng nhanh chóng chuyển từ buồn bã sang vui mừng: “Nhưng Bác Danh đã chết thì vẫn còn có nhóm chúng tôi. Bà yên tâm đi, chúng tôi sẽ thay thế dòng họ Bác Danh của các người và khiến cho các phương pháp chữa bệnh có thương hiệu Bác Danh của các người phát triển lên một tầm cao mới. Chỉ có điều là nó sẽ được sửa họ và về sau sẽ là cuốn sách độc nhất của chúng tôi. A ha ha”
“Đúng là bọn ăn cướp.” Bác Danh giận dữ mà mắng.
Ông cụ đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng: “Ông nằm mơ đi. Ai cũng không được phép lấy đi sách y học của nhà Bác Danh”
Vẻ mặt ông cụ tóc trắng lạnh lùng nhìn ông cụ và khi nhìn thấy nụ cười đắc chí đang dần lộ ra ở sâu trong mắt của ông cụ thì ông cụ tóc trắng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
“Mau bắt lấy ông ta”
Vài tên cấp dưới lập tức nhanh chóng bắt lấy ông cụ.
Ông cụ ngẩng mặt lên trời và cười lớn: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Khi bà giáo đón tôi về, bà ấy đã cho tôi ăn, cho quần áo tôi mặc và còn dạy tôi một cách nghiêm túc. Bà giáo nói rằng bà ấy sẽ không cần tôi phải trả ơn bà ấy trong cuộc đời này mà chỉ mong muốn tôi sẽ bảo vệ con gái của bà ấy. Bác Danh à, tôi sẽ bảo vệ bà cả đời và đó có thể coi như là tôi đã giữ lời hứa với bà giáo.”
Bác Danh mắt đỏ hoe và hỏi ông cứu với giọng nghẹn ngào: “Vậy thì bây giờ tôi hỏi ông một câu, ông có yêu tôi không?”
Ông cụ cảm thấy kinh ngạc mà nhìn bà ấy, sau đó nước mắt lăn dài trên má: “Yêu. Khi bà kết hôn với người đàn ông khác thì đó là khoảng thời gian tôi đau khổ nhất.”
Bác Danh bật khóc: “Kiếp sau, đến lượt tôi bảo vệ ông”.
Ông già cảm thấy vui mừng và cười thật tươi: “Được”
“Ở đây không phải là nơi để cho các người nói chuyện yêu đương”
Ông cụ tóc trắng tức giận nói: “Các người mau nói cho tôi biết, cuốn sách y học độc nhất của nhà Bác Danh đang ở chỗ nào?
Ông cụ cười với vẻ mặt âm trầm: “ở trong bụng của tôi.”
Ông cụ vừa dứt lời thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên và cơ thể của ông ấy đã bị nổ tung.
Bác Danh cảm thấy hoảng sợ mà mở to mắt: “Bạn già ơi” Sau đó, bà ấy nôn ra máu và vẻ ngoài của bà ấy lập tức trở nên già đi. Trong chớp mắt, tóc của bà ấy biến thành màu trắng và khuôn mặt bắt đầu thay đổi…
Lạc Thanh An bình tĩnh nhìn Bác Danh và cô bé lập tức hiểu ra. Bà cụ nội đã thể hiện cho cô bé xem thí nghiệm về cách cơ thể ngụy trang vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Bác Danh ngã xuống đất, thân hình từ từ xảy ra những thay đổi rõ rệt và càng ngày càng trở nên nhỏ đi.
Dù Lạc Thanh An đã mở thật to đôi mắt của mình nhưng cũng không kịp nhìn rõ tình trạng của Bác Danh. Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên và cháy lan ra cả đồng cỏ, cả tòa thành đột nhiên nổ tung.
Sau đó, tòa thành trở thành một đống đổ nát.
Ban đầu, có rất nhiều người đeo mặt nạ quỷ đến đống đổ nát này để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng mà bọn họ đều không tìm thấy cái gì và đến cuối cùng thì không ai đến cái tòa thành đã đổ nát này nữa.
Ba mươi ngày sau, căn phòng bí mật bỏ túi càng ngày càng trở nên mỏng đi. Lạc Thanh An đã phá vỡ bức tường của căn phòng bí mật và đi ra khỏi đó.
Cô bé giấu kỹ cuốn sách độc nhất của Bác Danh trong lòng của mình, sau đó lảo đảo mà ngã xuống nơi mà Bác Danh và ông cụ đã tự cho chính mình nổ tung.