Chương 212:
Chiến Hàn Quân kinh ngạc hỏi: “Tại sao.
không xem hoạt hình?”
Bé Tùng đói đến mức mềm nhũn cả người yếu ớt nói: “Bố không thấy chúng con đang xem cho đỡ thèm đấy à?”
Chiến Hàn Quân cảm thấy rất khó hiểu “Nếu đói rồi sao không gọi bố xuống nấu cơm cho mấy đứa?” Anh hỏi.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Bố và mẹ đang gắng sức tạo người để dòng tộc ngày càng phồn vinh. Chúng con nên ủng hộ bố mẹ”
Bé An quay đầu sang nhìn Chiến Hàn Quân: “Chúng cháu sắp có em trai và em gái rồi phải không ạ?”
Chiến Hàn Quân: “…
“Ai nói bố mẹ đang tạo người hả?” Chiến Hàn Quân bật cười hỏi.
Cả Chiến Quốc Việt và bé An đều đồng loạt chỉ tay về phía bé Tùng.
Bé Tùng ngây thơ giải thích: “Mẹ nói chỉ cần mẹ và bố ngủ một giấc, Quan âm Tống Tử sẽ ban thưởng chúng con cho bố mẹ. Tối hôm qua bố và mẹ lại ngủ chung với nhau, nhất địch Quan âm Tống Tử sẽ lại tặng em bé cho bố mẹ”
Sau đó, bé Tùng tràn đây mong đợi nói: “Con vẫn muốn thêm ba em trai nữa. Thế là chúng ta có thể tập hợp thành một đội bóng rổ: Bé An nói: “Cháu rất muốn có thật nhiều em trai em gái”
Chiến Quốc Việt lại nói: “Con muốn có anh chị cơ”
Chiến Hàn Quân thực sự cạn lời rồi.
“Các con tưởng mẹ con là heo sao hả?”
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng bếp: “Bình thường phụ nữ chỉ sinh nhiều nhất là một đứa, sinh đôi rất hiếm thấy”
Ba đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau: “Thế còn bọn con thì sao?”
Đáng tiếc là Chiến Hàn Quân không nghe thấy.
Lạc Thanh Du chợt nhận được điện thoại.
Nhân viên lễ tân của công ty Mặc Định gấp gáp báo tin cho cô: “Cô Thanh Du, mạng lưới điện tử của công ty đang bị tê liệt, có nguy cơ bị lộ tài liệu mật của công ty. Tổng giám đốc muốn cô hãy lập tức tới công ty xử lý để loại bỏ nguy hiểm”
Lạc Thanh Du vội vàng thay quần áo, đeo túi máy tính xách tay chạy xuống tầng.
Chiến Hàn Quân và mấy đứa trẻ đang chuẩn bị dùng bữa sáng. Trông thấy Lạc.
Thanh Du vội vã đi ra ngoài, anh cau mày hỏi: “Cô định đi đâu?”
Lạc Thanh Du đáp: “Công ty xảy ra chuyện, tôi phải lập tức tới giải quyết. Tôi không kịp ăn bữa sáng đâu”
Chiến Hàn Quân nghe vậy nổi nóng: “Chuyện lớn đến mức nào chứ? Ở lại ăn sáng với bọn trẻ xong hãng đi”
Lạc Thanh Du nói: “Thực sự không kịp đâu.
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Lạc Thanh Du đành phải ngoan ngoan đi tới bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, cô lập tức cầm bánh trứng lên ăn tươi nuốt sống.
Chí “Đừng làm gương xấu lúc dùng cơm để bọn ăn Hàn Quân nghiêm khắc nhắc nhở: trẻ bị dạy hư”
Lạc Thanh Du gấp đến mức cào đầu bứt tóc. Thế nhưng dưới sự uy hiếp khủng bố của ngài Quân, cô không thể không ăn chậm lại.
Vất vả lắm mới ăn được hết bữa sáng, Lạc Thanh Du ném bát đũa lại chạy đi mất.
Chiến Hàn Quân đột nhiên quay sang hỏi bé An: “Mẹ của cháu có hay để cháu ở với người lạ không?”
Bé An ngơ ngác lắc đầu.
Chiến Hàn Quân không khỏi giật mình, cơn giận đang sôi trào trong lòng liền tiêu tan mất một nửa.
Có phải vì cô thực sự tin tưởng anh nên mới có thể không chút kiêng kị ném con của mình cho anh?
Chắc là vì quá rảnh rỗi nên Chiến Hàn Quân bỗng nhiên phát tác tính trẻ con, ác ý đùa giỡn bé An: “Bố của cháu có gửi phí nuôi dưỡng cho con không?”
Bé An buồn bực trừng mắt nhìn anh, khế lắc đầu.
“Thế bao lâu anh ta mới tới thăm cháu?”
Bé An không trả lời, hàng lông mi dài cong vút chợt run rẩy.
“Bố không tới thăm cháu đâu. Bố không thích cháu, cũng không thích mẹ”
Chiến Hàn Quân nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Vậy tại sao mẹ cháu lại muốn gả cho anh ta?”
“Chắc là vì mắt mù” Bé An lẩm bẩm nói.
Chiến Hàn Quân cũng gật đầu đồng tình *Ừ, đúng là như vậy”
Chiến Quốc Việt thấy vậy lắc đầu, thở dài thườn thượt.