Chương 1294: Chờ anh
Thậm chí Linh Trang cũng không nguyện ý nói nhiều lời với anh ta “Linh Trang…” Dư Nhân bất chợt la lớn tiếng.
Linh Trang dừng chân, lưng có hơi cứng lại nhưng cô không có quay người mình lại Dư Nhân rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói để giữ cô lại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn nói lời trái lương tâm mình: “Linh Trang, đợi anh loại trừ được tất cả chướng ngại vật trên đường xong rồi em đi cũng không muộn”
Linh Trang nghĩ tới những trận pháp trong rừng rậm kia thì biết rõ những chướng ngại vật trên đường chưa dọn sạch, với sức lực của Quan Minh Vũ, thì đúng là khó có thể đưa mấy người phụ nữ yếu đuối các cô xuống núi.
Vì vậy cô liền gật đầu, nói: “Cảm ơn anh”
Còn Dư Tiền thì đưa Chiến Hàn Quân tới chỗ ở của ông cụ, ông cụ hơi khép hờ mắt nhìn qua Chiến Hàn Quân. Ánh mắt khiến người ta có ý nghĩ xa vời.
“Trói cậu ta lại đi”
Dư Tiền lập tức tìm dây thừng, trói gô Chiến Hàn Quân lại.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Nghĩ một đăng nói một nẻo” Sau đó bình thản ngồi lại trong góc Ông cụ Dư trố mắt ra nhìn: “Cậu sắp chết rồi, cậu không sợ hay sao?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn ông cụ nói: “Ông là thầy bói sao?”
Một bộ dáng tôi không sợ trời sợ đất chính đáng Ông cụ ngạc nhiên, sờ râu của mình rồi nói: “Mạng của cậu ở trên tay tôi, tôi chưa muốn cậu chết lúc nào thì cậu sẽ chết lúc ấy, hiểu chưa?”
“Hừ! Mạng của tôi thì ở trên tay tôi chứ.
Nếu tôi không muốn chết, cho dù là ông trời cũng không thể lấy mạng của tôi đi được đâu” Chiến Hàn Quân chậm rãi nói.
Ông cụ thật sự không tin là anh sẽ giữ vững dáng vẻ không thay đổi trước cảnh núi cao sụp xuống. Bỗng nhiên, ông rút một cây đao trên vách tường xuống, soạt một cái trút xuống, chỉ một giây sau nó đã đặt ngang trên cổ của Chiến Hàn Quân.
Nhưng Chiến Hàn Quân vẫn dáng vẻ không thèm cau hàng lông mày, con mắt không thèm nháy, lại còn mang theo dáng vẻ hài hước nói: *Ông già à, đừng đóng kịch nữa, tôi không thích xem diễn tuồng đâu”
Lúc này ông cụ thật sự bất ngờ, cái tên nhóc này không chỉ có lá gan mà tố chất tâm lý còn rất mạnh nữa, cái đầu cùng dùng rất tốt.
Người này thật sự là hoàn mỹ tới mức không có khuyết điểm mà.
Ông cụ ném cây đao đi, thật sự là trước khi anh chưa khai ra lai lịch của mình thì ông cụ sẽ không giết anh làm gì.
Trừng mắt liếc Dư Tiền một cái, thở phì phò nói: “Bắt cậu ta vứt vào kho củi cho tôi, trước mắt bỏ đói cậu ta mấy ngày. Tôi sẽ nhìn thử xem cậu ta còn sức lực lắc lư trêu ngươi tôi nữa không.”
Dư Tiền lại đẩy Chiến Hàn Quân tới bên trong phòng chứa củi, sau khi ném anh vào.
trong kho thì Dư Tiền không quên đắc ý khoe khoang nói: “A Nguyệt, anh cứ chờ chết ở đó đi”
Chiến Hàn Quân cười nhạo Dư Tiền: “Haizz, thật sự là người tốt thì không sống lâu, tai họa thì còn mãi nghìn năm mà”
Dư Tiền: “..” Uất ức, giận dữ mà đi khỏi đó.
Trên đường Dư Nhân phá vỡ các chướng ngại vật ở sơn trại nhà họ Dư thì bị ông cụ nhà họ Dư mạnh mẽ ngăn cản lại.
Ông cụ Dư vô cùng tức giận nói: “Nếu để Nghiêm Linh Trang ở lại, bố sẽ coi cô ấy như người phụ nữ mà con thương nên cũng sẽ cho ấy mấy phần ân tình. Nếu cô ấy muốn rời đi, không phải là chúng ta nhỏ mọn nhưng sao có thể để cô ấy bình yên không có chuyện gì mà rời đi như vậy được?”