Chương 1983: Rời khỏi thủ đô
“Linh Trang, anh nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đưa bà nội Bác Danh và bé An rời đi càng sớm càng tốt” Anh nhẹ giọng nói.
Linh Trang lại nghe thấy một hơi thở gấp gáp từ trong giọng nói của anh.
“Được. Em đều nghe theo anh hết”
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, có lẽ trong cuộc sống chuyện vụn vặt không quan trọng, Linh Trang có chút tính tình đa nghi, nhưng ở thời điểm mấu chốt, bất kỳ chuyện gì, Linh Trang đều lựa chọn tin tưởng anh vô điều kiện, đỡ cho anh bao nhiêu lo lắng. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng yên tâm.
Chiến Hàn Quân trở lại tòa thành Ái Nguyệt, chuyện đầu tiên làm là đi tìm Quốc Việt. Hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.
“Quốc Việt, bên chỗ con có tra ra được tên đầu sỏ đã thả Tú Hòa và Chu Mã đi không?”
Chiến Hàn Quân đi đến nhà tang lễ, ý thức được thời điểm mà Tú Hòa và Chu Mã chạy trốn có chút bất thường. Cho nên anh đặc biệt phân phó Quốc Việt đi đến vườn Hương Đỉnh điều tra kẻ đứng phía sau thả Tú Hòa và Chu Mã đi là ai.
Quốc Việt nói: “Con đã điều tra tất cả camera giám sát.
Phát hiện một trong những camera giám sát của vườn Hương Đỉnh đã bị hỏng, có điều vị trí giám sát là lối ra bí mật của vườn Hương Đỉnh. Tú Hòa và Chu Mã chắc hản chính là thông qua lối ra bí mật đó chạy trốn rồi”
Chiến Hàn Quân cười nhẹ: “Thiết bị cửa vào không có bị phá hỏng?”
“Không có.”
“Nhưng camera giám sát có quay lại được tên khả nghi nào tiến vào vườn Hương Đỉnh không?”
Quốc Việt lắc đầu.
Chiến Hàn Quân nhếch miệng, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Nói như vậy, người thả Tú Hòa và Chu Mã đi chính là người của vườn Hương Đỉnh?”
Quốc Việt gật đầu: “Chỉ có lời giải thích này mới được thông”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nói: “Nhưng bố hỏi qua Dư Sinh, Tú Hòa và Chu Mã không phải ông ta thả đi”
Quốc Việt nói: “Có phải hay không là Dư Thiên An?”
Chiến Hàn Quân hóa đá như một con đại bàng.
Trong lòng anh rất kháng cự với đáp án này.
Quốc Việt lại nói: “on vẫn cảm thấy, trước đây bà ấy xấu như vậy, đối với mẹ lại làm ra chuyện rất tàn nhẫn, tính cách lại thuộc loại cố chấp và ương ngạnh, làm sao có thể dễ dàng bị mẹ làm thay đổi như vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân khuôn mặt tuấn tú mất đi huyết sắc.
Nếu như Dư Thiên An lại phản bội anh, anh thực sự không biết phải làm thế nào đi đối mặt với mẹ của mình như thế nào đây?
Ngoại trừ thủ tiêu ra anh không có con đường thứ hai để đi.
“Quốc Việt, đó là phân tích thường ngày của con thôi. Con đừng quên, bà ấy là mẹ của bố, là bà nội của con. Tình yêu của người mẹ nào cũng đối với con mình đều rất sâu sắc và vĩ đại.
Có lẽ bà ấy vì bố đã thực sự thay đổi rồi?”
Quốc Việt nói: “Bố, chuyện này quan hệ trọng đại. Chúng †a không thể loại trừ sự hiềm nghi này của bà ấy”
“Bố biết”
“Tiếp tục điều tra, người của vườn Hương Đỉnh, bất luận là chủ nhân hoặc là người hầu đều điều tra rõ ràng cho bố”
“Dạ”
Buổi chiều, Linh Trang và Chiến Hàn Quân đưa bé An đến vườn hoa Vô Ưu.
Vì để tránh bị chú ý, Chiến Hàn Quân che giấu chuyện bé An sắp phải rời đi với những người khác.
Không có bi hoan của sự ly biệt.
Tuy nhiên, ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce, Linh Trang không kìm được sự đau buồn, mắt cô trở nên đỏ ngầu.
Bé An nhận ra cảm xúc của mẹ không đúng, liền mau chóng an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Linh Trang nhướng đôi mắt đẫm lệ trìu mến đó nhìn bé An.
Đau lòng khóc nức nở.
“Bé An, bà nội Bác Danh nhất thời phải rời khỏi thủ đô, con là học trò bế môn của bà nội Bác Danh. Cho nên còn cần phải đi cùng với bà ấy rời khỏi thủ đô một khoản thời gian..”