Chương 1122: Là anh
Diệp Phong Bé An lập tức chỉnh sửa lại: “Không, anh ấy là anh Diệp Phong, không phải chú Diệp.
Phong”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy buông anh Diệp Phong ra đi”
Bé An bĩu môi, buông Diệp Phong ra Diệp Phong như trút bỏ gánh nặng.
Bé An sau khi hành hạ Diệp Phong thì bắt đầu hành hạ Chiến Hàn Quân.
“Chú Nguyệt, trường chúng cháu sắp tổ chức họp phụ huynh, nhưng mẹ của cháu không rảnh, cả anh Diệp Phong cũng bận, chú có thể giả làm bố cháu đến họp phụ huynh cho cháu không ạ?” Bé An van xin.
Diệp Phong sợ Chiến Hàn Quân khó xử, chủ động giải vậy: “Anh rảnh!”
Sắc mặt của Chiến Hàn Quân tối sầm lại ~ Bé An nói dối quen thói, đây không phải là một điều tốt.
Bé An bắt đầu thảm thương nói rằng: “Mỗi lần họp phụ huynh, những bạn khác đầu cười nhạo cháu là đứa con hoang không có bố thương. Chú ơi, chú giúp cháu lần này đi, nếu các bạn trong lớp biết cháu có một ông bố đẹp trai như: sau này sẽ không cười nhạo cháu nữa.”
Diệp Phong vạch trần âm mưu của cô bé: “Lần trước khi em năn nỉ anh đi dự hội phụ huynh, cũng là lấy cái cớ này!”
Bé An bị Diệp Phong tàn nhẫn vạch trần, phồng má tức giận: “Tại sao phải nói ra, em chỉ là muốn chú đi họp phụ huynh một lần cho em mà thôi.”
Sắc mặt Diệp Phong tối sầm lại: “Không được nói dối chú Nguyệt.”
Bé An lẩm bẩm: “Em là nói dối có ý tốt”
Chiến Hàn Quân vẫy tay với bé An, nói: “Bé An qua đây”
Khi bé An bước đến, Chiến Hàn Quân đột nhiên trìu mến xoa đầu của cô bé, nhưng lại nghiêm khắc dạy dỗ rằng: “Bố sẽ đi họp phụ huynh cho con, nhưng sau này…không được nói dối”
Bé An và Diệp Phong kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rớt xuống.
Lúc này mới phát hiện, hoá ra Chiến Hàn Quân đã biết thân phận của mình.
Diệp Phong đột ngột đứng dậy, vô cùng cung kính: “Tổng giám đốc!”
Khi kêu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.
Chiến Hàn Quân vỗ vào vai cậu ấy, xem như là âm thầm an ủi.
Bé An ôm lấy cổ của Chiến Hàn Quân, khóc nức nở: “Bố… Sao lâu như thế bố mới về? Bố có biết răng con nhớ bố lắm không”
Chiến Hàn Quân khoé mắt ngấn lệ: “Xin lỗi. Bé An, sau này bố sẽ không rời xa con nữa”
Bố và con gái hội ngộ, cảnh tượng thật cảm động.
Á Châu, văn phòng Tổng giám đốc.
Quan Minh Vũ vội vàng đi đến văn phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, không hay rồi. Mạng nội bộ của chúng ta bị hacker xâm nhập, thông tin tuyệt mật đã bị làm giả. Bộ an ninh mạng đã cố gắng sửa chữa dữ liệu, nhưng mà…không thể làm được!
Sắc mặt của Nghiêm Linh Trang khẽ tái nhợt. Những chuyện xảy ra gần đây, chuyện này nối tiếp chuyện khác, đều vang lên hồi chuông cảnh báo cho cô ấy: Kẻ đứng đẳng sau đã trùng điệp bao vay Á Châu, chỉ cần đợi một thời cơ thì giáng đòn cuối cùng lên Á Châu.
Nghiêm Linh Trang đứng dậy, đi đến Bộ an ninh mạng. Cô ấy phải tự mình giải quyết hacker này.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa thì gặp phải Nghiêm Hiểu Như không mời mà đến.
Nghiêm Hiểu Như ôm lấy một chồng tài liệu, vết thương trên mặt còn chưa lành lại, khiến cho vẻ mặt của cô ta càng thêm kinh hãi đáng ghét.
“Cô đến để làm gì?” Nghiêm Linh Trang dừng lại và ngạc nhiên hỏi.
Nghiêm Hiểu Như đứng ở trước mặt cô ấy, cười gian xảo nói: “Chị hai, à, không, tôi với cô bây giờ không còn là chị em Nghiêm Thị. Tôi nên gọi cô một tiếng Tổng giám đốc Linh: “Bớt nói chuyện dư thừa. Đi thẳng vào vấn đề chính đi” Nghiêm Linh Trang cau mày.
Nghiêm Hiểu Như nói: “Hôm nay tôi đến đây, là để làm thủ tục chuyến nhượng công ty Á Châu Chiến Thị”