Mục lục
Một thai ba bảo bảo: Con thiên tài giúp bố cưa đổ mẹ – Lạc Thanh Du – Truyện Full tác giả: NG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 509

Lạc Thanh Du nhìn mưa to đầy trời rồi hỏi “Mưa lớn vậy chắc hôm nay anh ấy sẽ không ra sạp đâu nhỉ?”

Nhưng Anh Nguyệt đáp lại: “Em đã hỏi anh ấy rồi. Anh ấy nói sẽ bất chấp gió mưa đến cầu vượt Thải Hồng bày sạp đúng giờ”

Lạc Thanh Du bùi ngùi than: “Đúng là một người đàn ông chăm chỉ có chí tiến thủ”

Anh Nguyệt đề nghị: “Chị Linh Trang, nếu chị đã có lòng quan tâm đến việc kinh doanh của anh ấy, hay mình thuận đường mời anh ấy ăn một bữa thịnh soạn đi ạ. Suy cho cùng từ đó đến nay, anh ấy cũng đã giúp chúng ta khá nhiều việc”

Lạc Thanh Du ngâm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Đi thôi”

Cầu vượt Thải Hồng là một cây cầu có mái che theo lối cổ xưa xa hoa và hùng vĩ nhất thủ đô. Thân cầu rất dài, vòng bán nguyệt dưới thân cầu bao quanh và soi bóng xuống mặt nước tạo thành một hình tròn trọn vẹn. Dõi mắt nhìn, người ta có thể cảm nhận rõ nét về sự ngay ngắn của từng nhịp cầu.

Hai bên đầu cầu là đường phố trống trải, ở giữa được vây quanh bởi những tòa nhà phỏng theo kiểu cổ đầy phức tạp, bên trong là từng phòng riêng lẻ được cung cấp cho các nhà buôn khác nhau bán những quà lưu niệm theo phong cách văn hóa dân gian.

Có lẽ vì trời mưa nên hôm nay cầu Thải Hồng không nhộn nhịp như nêm cối giống mọi ngày. Tuy nhiên nó vẫn khá ồn ã.

Bên cạnh những tòa nhà cổ lân cận mọc lên một căn buồng có mái che mưa. Trên một chiếc bàn vuông có trưng bày những tấm bảo vệ màn hình điện thoại di động với nhiều kiểu dáng khác nhau.

Có một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn. Anh mặc bộ quần áo màu đen rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai vành lớn, cúi thấp đầu đến nỗi người qua đường không thấy được đôi mắt của anh.

Tuy quần áo có mộc mạc thế nào cũng không che giấu được ngoại hình khôi ngô trời sinh của anh, thậm chí mũ lưỡi trai không che được hết phần gáy. Tất cả hoàn hảo đến mức người ta không thế rời mắt.

Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt nắm tay đi lên cầu Thải Hồng.

Anh Nguyệt cố ý cho Lạc Thanh Du gặp riêng anh hai nên cô ấy nhanh chóng kiếm cớ rời đi: “Chị Linh Trang, chúng ta chia ra tìm đi!”

Lạc Thanh Du gật đầu: “Ừ”

Sau đó, Anh Nguyệt chạy sang bên trái cầu, còn Lạc Thanh Du chạy qua bên phải.

Cầu mái che với hàng trăm năm lịch sử này đã ghi lại những biến thiên lịch sử của một đô thị quốc tế phồn hoa bậc nhất và cũng đánh dấu khoảng thời gian đã từng là tuyệt đẹp nhất giữa Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân.

Lạc Thanh Du tức cảnh sinh tình, nhớ lại cảnh tượng thủ đô khi Chiến Hàn Quân và cô đi du lịch với nhau lúc còn trẻ.

Anh sải bước dài thong thả đi tiếp về phía trước. Cô chạy theo phía sau với đôi chân ngắn của mình. Thật sự mệt quá nên cô định bắt đầu ăn vạ.

“Anh Hàn Quân, anh phải nắm chặt tay em đó, đừng bao giờ buông ra, nếu không em đi mất thì sao đây?”

“Em xấu vậy, ai dám lấy em?” Anh quay lại, tuy nói năng không tử tế nhưng trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng.

Nghiêm Linh Trang đứng tại chỗ phản đối: “Em là hoa khôi trong lớp đó, không đúng, em là hoa khôi của trường chúng em cơ. Anh dám nói em xấu hả. Em xấu chỗ nào?” Cô thở phì phò đi tới trước mặt anh, vênh gương mặt bướng bỉnh lên nhìn chằm chắm vào anh.Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one

Chiến Hàn Quân xoa đầu cô như đang vỗ về mèo con hay cún nhỏ vậy: “Chỉ có gương đẹp thì vô dụng thôi, người phải đẹp đúng chuẩn, cả người em nhìn sơ không đến hai lạng thịt, ngực tấn công mông phòng thủ chứ, em phải ăn nhiều đó, biết không?”

Sau lần đó, vấn đề ăn uống khó nhãn…chứng trì hoãn của Nghiêm Linh Trang cũng được tự chữa khỏi mà không cần uống thuốc.

Nhưng lúc ấy Nghiêm Linh Trang chơi xấu kéo cánh tay anh, nói ra chiều chuẩn lắm: “Em sợ ăn nhiều thì sau này anh sẽ không nuôi em nổi”

Chiến Hàn Quân phì cười rồi nói một cách rất trịnh trọng: “Ừ, xem ra anh phải cố gắng kiếm tiền để nuôi cô vợ này của anh thôi”

Sau đó anh ngồi xổm xuống, Nghiêm Linh “Trang leo lên lưng anh.

Lạc Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi, đôi mắt chợt ánh lên nụ cười hạnh phúc và bình an.

Trên cầu mái che được trang trí đủ loại ngọc thạch rực rỡ muôn màu. Từ xưa Lạc Thanh Du luôn không thích ngọc thạch, thứ nhất vì cô sinh ra trong nhung lụa nên đã thấy nhiều rồi, không có gì mới lạ. Thứ hai, cô thấy ngọc thạch dễ vỡ, tâm tư của cô mong manh vì vậy cô có linh cảm đó không phải là một điềm tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK