Chương 40
Chiến Anh Nguyệt kích động bật dậy khỏi sô pha, dùng sức bóp bóp khuôn mặt bé Tùng: “Mau để cô xem nào, đây thật sự là tiểu tổ tông mắt mọc sau đầu nhà chúng ta sao?”
Bé Tùng không chút phiền muộn, cũng không tức giận hành vi “ngược đãi” của Chiến Anh Nguyệt, mà nặn ra một nụ cười vô hại với Chiến Anh Nguyệt Chiến Anh Nguyệt bị sốc, lại hét toáng lên: “Chiến Hàn Quân, em chắc chẳn, con trai anh đã bị đoạt xác rồi”
Chiến Hàn Quân đập vào gáy Chiến Anh Nguyệt, lạnh giọng khiển trách: “Cô bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không ngớ ngẩn kia đi.
Càng ngày càng hay nói liên thiên” Mặc dù ông bà nội cũng không dám gật bừa với quan điểm hoang đường hết sức của Chiến Anh Nguyệt, nhưng họ cũng cảm thấy cháu trai như bị đoạt xác.
Lúc ăn cơm, ông bà gắp rất nhiều món vào bát của bé Tùng, bé Tùng trước giờ không cự tuyệt, sẽ lễ phép cảm ơn ông bà: “Cảm ơn ông nội, cảm ơn bà nội.” Mặc dù “Chiến Quốc Việt” rất đáng yêu và dễ mến, Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Chủ yếu là vì cả nhà đã quen với sự lạnh lùng của Chiến Quốc Việt rồi, tự nhiên thái độ Chiến Quốc Việt thay đổi, từ một cậu bé đẹp trai, lạnh lùng, cách xa người ngoài hàng nghìn cây số biến thành một cậu bé dễ thương, tỏa sáng như ánh mặt trời, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, xe thấy xe chở, đúng là làm người ta khó thích ứng mà.
Ngoại trừ Chiến Anh Nguyệt! Ông nội và bà nội đều thấp thỏm vì sự thay đổi lớn của cháu mình. Ông nội bất đầu vô cớ mắng con trai: “Hàn Quân, con đừng ngày nào cũng cấm mặt vào công việc, sao Chiến Quốc Việt đột nhiên trở thành thế này? Con biết nguyên nhân không?” Chiến Hàn Quân nhìn “Chiến Quốc Việt” đang vùi đầu ăn cơm: “Chiến Quốc Việt” tự lập tự cường như vậy khiến anh thấy xa lạ đến đáng sợ.
Nhưng “Chiến Quốc Việt” ở ngay trước mặt anh, vẫn đôi mắt trong veo, chiếc mũi cao thẳng tắp kia… Dù anh có thông minh đến mấy cũng không thể đoán ra được nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của con trai Bé Tùng nghe người lớn nói chuyện, trong lòng cười tươi như hoa. bố không biết mình có hai cậu con trai sao? Chỉ có điều, Chiến Anh Nguyệt rất thích sự thay đổi của Chiến Quốc Việt, võ nhẹ lên đầu bé Tùng, cổ động “Chiến Quốc Việt” tiếp tục phát huy: “Úi ôi, đúng là được mở rộng tầm mắt, không ngờ Chiến Quốc Việt nhà ta còn biết nói mấy câu kính cẩn nữa.
Chiến Quốc Việt, mau nói cho cô biết, ai đã chữa khỏi bệnh tự kỷ cho cháu? Ngày nào đó cô sẽ đền đáp người ta hậu hĩnh.” Vì để bố và mẹ trở lại với nhau, bé Tùng quyết định sử dụng ba tấc lưỡi của mình để tạo cơ hội cho bố và mẹ tiếp xúc.
“Là Lạc Thanh Du. Lạc Thanh Du nói với cháu, tuy thế giới rộng lớn nhưng người thật lòng tốt với mình lại chẳng bao nhiêu. Vì vậy, chúng ta phải biết ơn những người đã đối xử tử tế với mình. Ông nội, bà nội, Lạc Thanh Du là người cô bố cháu mời đến, không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiền, có thể vẽ, biết lập trình, xếp Lego… Dù sao thì trên đời này không có việc gì cô ấy không làm được”
Bé Tùng ba hoa chích chòe khen ngợi Lạc Thanh Du, chỉ còn thiếu điều lập đền ca tụng công đức.
Ông bà nội ngồi đối diện và Chiến Quốc Việt bên cạnh nghe thấy tên Lạc Thanh Du, đôi đúa đồng loạt rơi xuống bàn.
Lạc Thanh Du vẫn còn sống, tin tức này khiến họ bàng hoàng.
“Hàn Quân, những gì Chiến Quốc Việt nói có đúng không?” Ông nội hỏi Nhắc đến Lạc Thanh Du, tâm trạng Chiến Hàn Quân đang tốt đẹp bay biến ngay tức thì, anh im.
lặng gật đầu: “Vâng!” Bữa ăn này kết thúc trong trầm mặc và đèn né.
Ông nội đứng dậy nói với Chiến Quốc Việt “Con lên tầng với bố, bố có chuyện muốn nói với con Chiến Quốc Việt theo bố vào thư phòng, ông lão ngồi trên chiếc ghế bành gỗ trắc đỏ, thở dài thườn thượt, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn con mình, tận tình khuyên bảo “Hàn Quân, bố biết con không thích con bé, nhưng dù sao con bé cũng là mẹ của Chiến Quốc Việt. Những thay đối mà nó mang lại cho Chiến Quốc Việt, con cũng thấy rồi đấy, đó chính là tình mẹ mà những người khác không thể nào mang đến. Mong con có thể từ bỏ thành kiến với nó, nghĩ thật kỹ chuyện tái hợp với nó”