Chương 296:
Chiến Hàn Quân cầm tập tài liệu đi tới chỗ Quan Minh Vũ: “Cái đường tắt này cậu cũng dám đi? Khốn kiếp, cậu giỡn mặt với tôi à?”
Quan Minh Vũ ôm đầu ngồi xổm ở góc thang máy, đáng thương nhìn Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, tôi oan còn hơn Thị Kính nữa.
Gia phả này hoàn toàn chính xác. Không tin anh xem báo cáo khám nghiệm DNA của Lạc Thanh An đi”
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy Quan Minh Vũ biết tìm chết mà còn cậy mạnh, cũng nhận ra chuyện có vấn đề.
Anh thô bạo ném tập tài liệu cho Quan Minh Vũ: “Tìm đi”
Quan Minh Vũ đứng dậy, rút giấy báo xét nghiệm di truyền của Lạc Thanh An đưa cho Chiến Hàn Quân.
Cửa thang máy vào lúc này đột nhiên mở ra, Chiến Hàn Quân cầm bản kiểm tra báo cáo của Lạc Thanh An đi đến phòng làm việc.
Trên đường đi, Quan Minh Vũ còn thấp thỏm oán thầm: Nếu Tổng giám đốc biết được.
Lạc Thanh An là con gái ruột của mình, nhất định sẽ hối hận không kịp với hành vi “hành hạ” Lạc Thanh An trước đây.
Chiến Hàn Quân vào phòng làm việc, cởi áo khoác, sau đó ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen bằng da, chậm rãi nghiên cứu báo cáo xét nghiệm di truyền của Lạc Thanh An.
Các gen đều hoàn hảo, hầu như không có thiếu sót gì.
Chiến Hàn Quân chua xót nói: “Bánh bao nhỏ này lại có gen không tệ đó.”
Người bình thường không thể tránh khỏi mang những gen lặn chất lượng kém tiềm ẩn.
Quan Minh Vũ kinh ngạc đến há hốc mồm: “Tổng giám đốc, anh hẳn là cảm thấy may mãn ba đời.”
Chiến Hàn Quân nâng mắt trừng anh ta: “Vật nhỏ đó có tốt hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Anh sẽ quan tâm, thưa Tổng giám đốc”
Quan Minh Vũ chỉ đợi nhìn anh bị tát vào mặt.
Đúng như dự đoán, Chiến Hàn Quân lật đến trang cuối cùng, trung tâm xét nghiệm đã tìm ra người thân của Lạc Thanh An nhờ so sánh gen. Chỉ nhìn thấy những báo cáo di truyền khác khiến Chiến Hàn Quân hoàn toàn chết lặng.
Báo cáo kết luận: Bản báo cáo xét nghiệm gen của Chiến Quốc Việt được tìm thấy trong ngân hàng gen, giống của Lạc Thanh An đến 99,5%.
Độ giống với anh cũng cao tới 99,9%.
Hàng cuối cùng được đóng dấu đỏ tươi: Mối quan hệ bố mẹ – con thành lập.
Chiến Hàn Quân hô hấp bắt đầu khó khăn, anh không thể tin nổi mà lắp bắp nói: ‘Lạc Thanh An là con gái của tôi?”
Quan Minh Vũ ở một bên cúi người gật đầu: “Chúc mừng Tổng giám đốc, vui vẻ có được cô con gái quý”
Chiến Hàn Quân ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt tà mị vô cùng nhìn trần nhà trắng xóa.
Anh chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang kêu gào, một cảm giác khó có thế gọi tên, vừa như bất ngờ, nhưng cũng như cảm giác tội lỗi và áy náy chạy đi khắp cơ thể “Lạc Thanh An là con gái của mình” Anh liên tục lẩm bẩm.
Quan Minh Vũ sững sờ, Tổng giám đốc vui đến ngu luôn hay sao thế?
“Quan Minh Vũ, xét nghiệm gen này có đáng tin không?” Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ hỏi.
Quan Minh Vũ Đồng thật thà nói: “Tổng giám đốc, tôi không có gạt anh, vừa nhận được báo cáo này tôi đã thấy hoài nghi, chuyện lại rất quan trọng nên tôi đã cả đêm tìm đến bệnh viện nơi Lạc Thanh An sinh ra, hỏi về ca sinh của Lạc Thanh An”
Chiến Hàn Quân đứng thẳng người, chống tay xuống bàn, nhìn Quan Minh Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh, lặng lẽ đợi anh ta nói tiếp.
“Bác sĩ nói rằng 5 năm rưỡi trước, một phụ nữ mang thai đã sinh ba đứa trẻ trong bệnh viện của họ. Để che giấu sự thật, người mẹ cũng yêu cầu bệnh viện ký một thỏa thuận bảo mật”
*Thời điểm người phụ nữ đó sinh con trùng với sinh nhật của cậu chủ”
Quan Minh Vũ nói tới chỗ này, một lời khái quát: “Tổng giám đốc, năm đó cô Thanh Du sinh cho nhà họ Chiến hẳn ba đứa con.”
Một cái thai sinh ba.
Chiến Hàn Quân vừa khiếp sợ vừa vui mừng, đau đớn lại càng nhiều hơn.
Khi đó Linh Trang đang mang thai ba đứa con một mình, trong điều kiện khó khăn như vậy, cô lại phải trốn tránh sự theo đuổi của anh, làm sao cô có thể sống sót qua những năm tháng khó khăn đó?
Cô chưa bao giờ đòi hỏi anh hay nhà họ Chiến bất cứ thứ gì.
Phần thâm tình này, kiếp này anh không có gì để đền đáp.
Chiến Hàn Quân loạng choạng đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
*Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy?”
“Về nhà”