Chương 1291: Tiệc Hồng Môn
Dư Tiền nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy như mình vừa đón nhận một bữa tiệc Hồng Môn Yến, không ngừng nơm nớp lo sợ nói: *Cô Linh Trang, thực sự không dám giấu diếm, ba năm trước nhà họ Chiến gặp phải chuyện xấu, cô là con dâu của nhà họ Chiến lẽ ra cũng nên có tên bên trong số người chết đó. Nhưng cậu chủ vì có tình cảm quá sâu với cô nên tình nguyện đoạn tuyệt cũng chỉ mong giữ lại cho cô một mạng, không muốn làm khó dễ cho cô.
Về phần con của cô, ban đầu cậu chủ cũng muốn thề là sẽ đảm bảo cho chúng được an toàn, nhưng sau đó nhờ có việc cô.
lựa chọn nói sự thật cho cậu chủ: Ba cậu chủ nhỏ đều đang chảy dòng máu của nhà họ Dư, nên danh sách bị giết cũng gạch tên của họ. Thời điểm cậu chủ đi, cậu ấy không bắt bất cứ tù binh nào về nhà cả.”
Linh Trang nghe vậy thì cơ thể run lên một chút.
“Tôi nghe ngóng được anh có một người anh em tên là Monster ở trong nhà họ Dư đúng không?” Linh Trang lại hỏi.
Dư Tiền nỉ non: “Monster” Sau đó anh ta lắc đầu giống như trống bỏi rồi nói tiếp: “Cô Linh Trang, trong sơn trại nhà họ Dư không có người này.”
Bàn tay dưới ống tay áo của Nghiêm Linh Trang run lên: “Dư Tiền, tôi có thể tin được anh sao?”
Dư Tiền giơ tay lên trời thề thốt: “Cô Linh Trang, tôi nào dám lừa gạt cô. Không chừng tương lai cô còn là bà chủ ở sơn trại nhà họ Dư của chúng tôi nữa ấy chứ. Cho tôi mượn lá gan của hùm thì tôi cũng không dám đối nghịch với cô.”
Ban đầu cô còn mang theo chút chờ mong, bây giờ lại tìm được chứng cứ thì tâm tình Linh Trang như rơi vào vực sâu đen tối.
“Thanh Tùng” Một tiếng kêu vang lên cũng cùng lúc đó một giọt nước mắt cũng rơi xuống.
Linh Trang run rẩy đứng lên, phất phất tay với Dư Tiền rồi nói: “Anh đi đi”
Dư Tiền cung kính lui ra.
Từ bên trong viện Thanh Phong đi ra, Dư Tiền giống như một làn khói chạy thẳng tới Tàng Thư Các.
Bên trong biển trúc, một ông cụ tóc trắng nhưng mặt mày hồng hào tươi tỉnh đang ôm bụng, khom người, vô cùng chật vật mà di chuyển bước chân.
“Ông cụ!” Dư Tiền chạy nhanh vào trước mặt ông cụ hỏi: “Người thế nào rồi.”
Ông cụ mạnh miệng chửi mảng: “Vừa rồi cái thắng nhóc thúi kia lại hạ thuốc xổ cho tôi. Làm hại ông già này phải ngồi xổm ở hố xí thiếu chút nữa là không ra được”
Sắc mặt của Dư Tiền trắng bệch.
“Còn tưởng rằng ông cụ có thể ngăn cản tên đó lại giúp tôi, ai dè ngay cả ông cũng gặp phải bẫy của tên đó. Ai nha, xong rồi, Tàng Thư Các nhất định xảy ra chuyện mà”
Dư Tiền co cẳng chạy thẳng tới hướng Tàng Thư Các.
Ông cụ già võ bàn giận dữ nói: “Dư Tiền. Cái con rùa nhỏ này, cậu quay lại cho tôi”
Dư Tiền quay đầu lại hỏi: “Ông cụ, có chuyện gì hay sao?”
Trăm nghìn thứ ngổn ngang không có lời giải đáp Ông cụ là người luôn ngông cuồng, bình thường trước mặt con cháu luôn tự khoe khoang mình là “Đông Phương Bất Bại”, nhưng hôm nay lại bị một người trẻ làm cho thảm hại như thế này, nên cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nếu để cho người khác biết được chuyện ông cụ cứ phải ngồi xổm trong hầm cầu mãi truyền đi, có lẽ danh tiếng cả đời của ông ấy sẽ mất sạch luôn. Vào trang trên hình đọc để mình lên nhiều chương nhé.
Cho nên ông cụ lại nhìn qua Dư Tiền với ánh mắt không hề có ý tốt, suy nghĩ xem nên làm thế nào để bịt miệng cái tên này.
Cuối cùng cũng nghĩ ra cách vô cùng tuyệt diệu, chính là có nạn cùng chịu.
“Dư Tiền, nào nào uống trà đi, đây chính là là trà mà tôi mới hái hôm nay đấy! Nước trà có mùi thơm mát vô cùng thoải mái, cậu thử một chút đi.”
Dư Tiền nhận lấy ly nước trà trên tay ông cụ, ngửa đầu lên uống hết một hơi sạch.
Sau đó Dư Tiền lại ôm bụng bận rộn chạy tới bên trong hầm cầu.