Chương 1042: Thuốc
Không lâu sau. Chiến Hàn Quân quay trở lại bên cạnh Nghiêm Linh Trang, một tay mở.
chai nước, một tay cầm gói thuốc. Bước chân đến bên cạnh cô vừa gấp vừa nhanh chóng.
“Thuốc tốt cho tiêu hóa. Mau uống đi.”
Khuôn mặt đẹp của anh xị ra, ủ rũ, trông rất khó coi Nghiêm Linh Trang nhận lấy thuốc nhìn khuôn mặt có chút căng thẳng của Chiến Hàn Quân, cười: “Anh Nguyệt anh đây là đang lo lắng cho tôi sao?”
Cô gọi anh Nguyệt, gọi một cách thật tự nhiên. Chiến Hàn Quân nhìn cô chăm chằm với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Là vì nhìn thấy cô vì con trai tôi mà hiến máu nên tôi mới sẵn sàng vì cô phục vụ một lần” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Nghiêm Linh Trang mếu máo. Chẳng qua lúc Chiến Hàn Quân nhắc đến con trai của anh ta, trong lòng Nghiêm Linh Trang có chút đau xót.
“Làm con trai của anh thật hạnh phúc.”
Cô chua xót nói.
Chiến Hàn Quân nào có biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng không nhịn được mà muốn trêu chọc cô: “Nếu cô mà muốn thì cũng có thể làm con của tôi. Tôi cũng nhất định sẽ yêu thương cô.”
Nghiêm Linh Trang: “…
Vào lúc ấy cô đã thực sự suy nghĩ rằng, nếu không làm được vợ của anh thì có nên đổi cách xưng hô gọi anh một tiếng bố?
Nhưng nhìn thấy vẻ chế nhạo xấu xa đột nhiên nhếch mép của anh, cô đã vội vàng từ bỏ ngay ý định ngớ ngẩn đấy.
Rất nhanh sau đó, kết quả xét nghiệm chuẩn đoán của đứa bé được đưa ra. Bác sĩ đưa hồ sơ bệnh án của đứa bé cho Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân vô cùng chăm chú đọc kỹ tình trạng của con mình.
Giảm tiểu cầu cấp tính. Trong vài ngày tới, tình trạng bệnh xấu sẽ quay trở lại, bất cứ lúc nào cũng có thể cần phải truyền máu.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy kết quả chuẩn đoán này, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nghiêm Linh Trang nhìn thấy nét mặt của anh không tốt, nghiêng người nhìn anh rồi cười xấu xa: “Anh nấu cho tôi gan lợn, máu của Hổ Tử nhà anh, tôi bao.”
Chiến Hàn Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nói: “Cô có được không?”
“Tôi được chứ” Cô trả lời vô cùng thoải mái.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào Thu Liên đang ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, anh nói: “Tôi qua kia.”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên nảm lấy tay của Chiến Hàn Quân nh Nguyệt, anh đưa cho tôi xem bệnh lý của đứa bé.”
Chiến Hàn Quân không nghỉ ngờ gì, thuận tay đưa bệnh lý cho cô, Nghiêm Linh Trang cẩn thận kiểm tra từng dòng trong bệnh lý, cũng không biết đã thấy điều gì, đồng tử đột nhiên mở to.
Trong cột tuổi của Hổ Tử “ba tuổi” được đánh dấu nổi bật.
Ba tuổi.
Anh Quân đã mất tích ba năm ba tháng.
Vậy là anh ta và Thu Liên đã nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ mới, Thu Liên cũng phải mang thai 10 tháng, đứa con của anh cũng nhiều nhất là hai tuổi.
Tâm tình của Nghiêm Linh Trang bị kích động, rất vui mừng. Đây là lỗi ghi sai hay là…
Lẽ nào Hổ Tử không phải là máu thịt của anh Quân?
Cô đột nhiên vội vã điên cuồng, chạy ra khỏi phòng của Hổ Tử.
“Bác sĩ Vương.”
Nghiêm Linh Trang tìm thấy bác sĩ chăm sóc của Hổ Tử.
“Giám đốc có gì chỉ thị giao phó sao?”
Bác sĩ Vương ngẩng đầu, cung kính nhìn Nghiêm Linh Trang.
“Tôi muốn được biết ngày tháng năm sinh của Hổ Tử.”
Bác sĩ Vương lấy hồ sơ bệnh án của Hổ Tử và nói với vẻ mặt có lỗi: “Xin lỗi giám đốc, tôi vẫn còn thời gian để điền bù vào. Do chúng tôi lo cứu đứa bé nên đã không để làm theo thủ tục.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Các vị mau gọi mẹ của đứa trẻ đến, điền thông tin của đứa trẻ vào.”
Bác sĩ Vương gật đầu, gọi điện thoại cho Thu Liên.
“Cô Thu Liên, mời cô đến khoa Huyết học IV một chuyến, chúng tôi cần ghi thông tin bổ sung của con cô.”
“Được được được. Tôi đến ngay bây giờ đây”
Nghiêm Linh Trang ra hiệu cho bác sĩ Vương một biểu hiện đầy ẩn ý rồi trốn vào trong tủ.