Chương 1285: Trại số 48
Tàu bảo hộ tìm kiếm đẳng đẫng suốt một đêm, nhưng mà tên sát thủ kia đã bốc hơi giống hệt như một làn khói vậy, biến mất không còn chút tăm tích.
Ngày hôm sau, Dư Sinh đã đến trại số bốn mươi tám.
Cố ý gọi Dư Nhân vào trong phòng bí mật, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Dư Nhân, tên sát thủ đêm qua có thể vượt qua được các rào cản mà chúng ta thiết lập nên, có thể thấy là một tên sát thủ được huấn luyện đào tạo bài bản. Bố tự hỏi, Nghiêm Mặc Hàn Linh này vừa tới, tên thích khách liền xuất hiện, có khi nào là bọn chúng tự biên tự diễn vở kịch trong ngoài phối hợp không?”
Dư Nhân chỉ im lặng…
Dư Sinh lộ vẻ bối rối: “Nghiêm Linh Trang này chỉ là một nữ tướng trong giới thương trường ở Hà Nội mà thôi, nhưng lại có thể ngăn cản được vệ sĩ của bố. Bố thật sự không thể hiểu được, sao bên cạnh cô ta lại có thể nhân vật đặc biệt như vậy?”
Dư Nhân vẫn tiếp tục im lặng…
Dư Sinh nhìn Dư Nhân vẫn luôn trâm mặc, ánh mắt hiện rõ sự nghi ngờ: “Dư Nhân, có phải con vẫn còn chuyện gì giấu bố đúng không?
Lời nói phát ra từ trong miệng Dư Nhân có chút khàn khàn: “Những gì nên nói thì con đều đã nói cả rồi”
Dư Sinh không vui nhìn Dư Nhân chằm chặp: “Cái gì mà những gì nên nói con đã nói cả rồi? Con ở Hà Nội gần nửa năm trời, lúc trở về nhà chỉ nói đúng ba câu: Con đã tiêu diệt nhà họ Chiến, phá hủy biệt thự Ngọc Bích. Thuậi nói luôn câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm. Ít nhiều gì con cũng phải nói bố nghe xem, con làm sao mà quen biết Nghiêm Linh Trang vậy?”
Đối diện với đòn tấn công tinh thần của bố mình, Dư Nhân cảm thấy rất khó mở miệng: “Sao bố không hỏi con làm sao mà phá hủy được nhà họ Chiến?”
Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt: “Con làm việc, còn tới lượt ông già bố đây phải lo lắng sao?”
Đáy mắt Dư Nhân lướt qua một tia ảm đạm mờ mịt. Bởi vì bố và ông nội không thèm đoái hoài hỏi han gì đến chuyện này, cho nên cảm giác tội lỗi trong lòng anh ta càng lúc lại càng mãnh liệt.
Anh ta đã phá hủy nhà họ Chiến, phá hủy biệt thự Ngọc Bích, cũng đã phá hủy Chiến Hàn Quân rồi.
Nếu như Chiến Hàn Quân chỉ là chồng của Nghiêm Linh Trang, có lẽ cảm giác tội lỗi của anh ta sẽ không mãnh liệt như vậy.
Nhưng mà ngược lại đến cuối cùng, Nghiêm Linh Trang lại nói với anh ta rằng, Chiến Hàn Quân là con trai của cô ruột anh ta.
Anh ta đã giết chính anh họ của mình.
Nếu như bố và ông nội biết được chuyện này, nhất định sẽ vô cùng đau buồn.
Bởi vì cô chính là viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Dư, là đứa con mà ông nội coi trọng nhất. Ông nội không chỉ một lần nói với anh ta đầy mong đợi rằng: “Cô của con thông minh hơn người, không thua gì đàn ông, con của nó, nhất định không phải người tầm thường. Cuộc đời này của ông nội, điều tiếc nuối nhất chính là không được nhìn thấy cháu ngoại của mình làm mưa làm gió đứng sừng sững trên đỉnh thế giới. Dư Nhiên bản thân nó có hy vọng, nhưng mà ông lại không…
Dư Nhân không dám nói với ông nội rằng, ông thực sự từng có một đứa cháu ngoại xuất sắc làm mưa làm gió như vậy.
Không những đầu đội trời chân đạp đất, thông minh hơn người, mà còn dũng mãnh phi thường, trọng tình trọng nghĩa.
Nếu như ông nội biết về sự tồn tại của Chiến Hàn Quân, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng đi kèm với niềm vui ngập trời này, chính là nỗi đau rơi từ trên trời xuống vực thẳm Nếu như ông nội biết được cháu ngoại của ông đã chết trong tay của Mạt Thế, e rằng cả đời này ông nội sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
Vì vậy Dư Nhân mới che giấu bí mật này sâu trong tim mình, một mình nếm trải ác quả của nó.
Cũng may mà mấy năm nay, cả bố và ông già của mình đều chẳng hề hỏi han gì đến chuyện nhà họ Chiến Dư Sinh khẽ nheo hai mắt, ánh mắt bắn thẳng về phía Dư Nhân. Biểu cảm trên mặt Dư Nhân có phần xót xa, có chút đau khổ, khiến Dư Sinh bất giác nhíu chặt chân mày.
“Con đừng nói với bố, Nghiêm Linh Trang kia có quan hệ với nhà họ Chiến đó nhé?”
Cuối cùng Dư Sinh cũng nhạy bén nhận thấy cảm xúc của con trai mình có chút bất ổn.
Dư Nhân đưa đầu ngón tay bị chặt đứt lên mà nói: “Con dâu nhà họ Chiến, vốn dĩ đã chết rồi. Con dùng đầu ngón tay của mình để cứu cô ấy một mạng.”
Sắc mặt Dư Sinh lập tức tối sâm. Sau đó đáy mắt đen kịt lập tức tràn ra ý lạnh buốt người.
“Dư Nhân, sao con có thể hồ đồ như vậy?
Con có biết nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tới mùa xuân lại đâm chồi nảy lộc không”