Chương 1037: Đừng có khóc lóc
Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ đắc ý của Nghiêm Linh Trang, cô gái này đang nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
Lòng tự hào và tự tôn của một người đàn ông đã bị Nghiêm Linh Trang khiêu khích, máu nóng trong người Chiến Hàn Quân đều sôi sục cả lên: “Thua rồi thì đừng có mà khóc lóc!” Anh nghiến răng nói.
Nghiêm Linh Trang nói lớn: “Xí, còn không biết ai mới là người thua đó.”
Nghiêm Linh Trang dẫn Chiến Hàn Quân đến phòng thi đấu game của Á Châu, Chiến Hàn Quân nhìn thấy vô số máy trò chơi mô phỏng thông minh cao cấp mà không nói nên lời.
“Vì sao lại không đến nơi đấu thật?” Anh lạnh lùng nhìn Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của anh hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, cô liền có chút chần chừ.
Nếu như đấu thật thì không phải anh sẽ ngược đãi và thẳng cô chỉ trong phút chốc thôi sao?
“Tôi sợ anh sẽ bị thương.” Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết nhưng cô vẫn ngoan cố mà nói ra.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, rồi ngồi ngay trước máy trò chơi thi đấu võ thuật Nghiêm Linh Trang cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai người bắt đầu thiết lập nhân vật trong game, vì để trải nghiệm độ chân thực của trò chơi, cả hai đều đổi tên nhân vật trong game thành tên của chính mình.
Vòng thi đấu bắt đầu, Chiến Hàn Quân liền xông tới quyết liệt, dùng chân đá vào đầu Nghiêm Linh Trang, Nghiêm Linh Trang hét thảm một tiếng và bay lên rồi lại rơi xuống đất.
“Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc” Nghiêm Linh Trang giận dữ nói.
“Không dạy dỗ cô một chút thì làm sao cô biết trời cao đất dày”
“Đừng có mà đắc ý, đó là tôi đang nhường anh trước ba chiêu” Nghiêm Linh Trang vô liêm sỉ mà tự tâng bốc mình.
Nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ, tên này rõ ràng là mất trí nhớ rồi nhưng tại sao lúc chơi game, các chiêu thức võ công vẫn ác liệt và chuẩn xác như vậy?
Sau ba chiêu, Nghiêm Linh Trang năm sấp trên mặt đất, không đứng lên nổi.
Chiến Hàn Quân khinh thường nhìn cô: “Còn bò dậy được không?”
Nghiêm Linh Trang khó nhọc đứng dậy, thở hổn hển rồi nói: “Tôi đã nhường anh ba chiêu rồi, bây giờ đã đến lúc tôi phải phản công”
Chiến Hàn Quân gật đầu “Ừ. Tôi đang đợi đây!”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên nhảy dựng lên, đá ngược lại một cái, tốc độ nhanh như chớp, trong nháy mắt bàn chân đã đạp vào mặt Chiến Hàn Quân.
Nhưng cô lại thương hoa tiếc ngọc quá rồi.
Tiếp sau đó, cô không có động thái nào mới. Đầu của Chiến Hàn Quân nghiêng sang một bên, đôi tay to như cái kìm kẹp lấy cổ chân cô kéo mạnh một cái, khiến cho Nghiêm Linh Trang như một chú gà con rơi uỳnh uych từ trên trời xuống rồi bị ném xuống đất một cách thê thảm.
Đầu thì chảy máu, mũi thì bầm tím và mặt thì sưng vùi Kết quả cuối cùng, Nghiêm Linh Trang trở về trong thất bại thảm hại.
Nhìn “nhân vật” trong màn hình máu chảy thành sông, Nghiêm Linh Trang liền ném bộ điều khiển trò chơi cho Chiến Hàn Quân: “Không chơi cái này nữa, bạo lực quá.”
Sau đó cô lại đưa Chiến Hàn Quân đến trước máy trò chơi hacker.
Loại máy chơi game này là cuộc thi giữa kỹ thuật hack và kỹ thuật chống hack.
Nghiêm Linh Trang muốn kích thích kiến thức về hacker được lưu lại trong não của mình bằng cách chơi trò chơi này.
Trò chơi bắt đầu, Nghiêm Linh Trang bắt đầu thiết lập một loạt những trở ngại tuân theo nguyên tắc “từ đơn giản đến phức tạp”.
Nhưng Chiến Hàn Quân lại có thể dễ dàng phá giải các chướng ngại vật.
Vốn dĩ muốn cô muốn quan tâm anh, nhưng cô lại nghe thấy anh đang chế nhạo: *Cô mới tốt nghiệp mẫu giáo à?”
Nghiêm Linh Trang vô cùng tức giận, cô ngay lập tức liền tăng độ khó lên đến đỉnh điểm.
“Nào, nếu anh phá giải được cái này, tôi sẽ gọi anh là tổ tông”
Chiến Hàn Quân cau mày, với kiến thức về hacker mà dạo gần đây anh thu nạp được, chắc chẩn trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ không thể phá giải được bức tường bảo hộ này.
Nghiêm Linh Trang nhàn nhã ngồi vào một góc và bắt đầu thưởng thức bữa trà chiều của mình.
“Không phá giải được thì nhận thua đi thôi”
Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của Chiến Hàn Quân như đánh vào mặt mình: “Tôi đã giải được từ lâu rồi.”
Nghiêm Linh Trang chạy đến, nhìn vào chương trình đã được giải mã, trong phút chốc chột dạ mà bỏ chạy về phía sau.
Chiến Hàn Quân nhìn chăm chằm vào cô: “Cô mảng tooi là con heo?”
Nghiêm Linh Trang cười gượng. Mật khẩu mà cô thiết lập là: “Nguyệt là con heo ngốc nghếch!”.
Chiến Hàn Quân lập tức đứng lên: “Có bản lĩnh thì phá giải chương trình của tôi nếu không cô ngay cả con heo cũng không bằng.”
Nghiêm Linh Trang chán nản ngồi trước máy, bất lực nghiên cứu chương trình của anh, Chiến Hàn Quân lại nhàn nhã ngồi trong góc uống trà chiều.
Nghiêm Linh Trang vốn dĩ không có ham muốn thẳng thua gì trước mặt anh cả, nhưng cô lại thích giở trò. Giải được một lúc, cảm thấy có chút khó, cô liền ngoảnh lại nhìn Chiến Hàn Quân cầu xin sự thương xót