Mục lục
Một thai ba bảo bảo: Con thiên tài giúp bố cưa đổ mẹ – Lạc Thanh Du – Truyện Full tác giả: NG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1808: Im lặng là vàng

Linh Trang không biết phải nói cái gì nữa.

Khi Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn chạy đến tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Hàn Quân và Linh Trang đã hòa giải với nhau rồi.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cùng uống trà và trò chuyện vui vẻ với nhau.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn dáng vẻ hài hòa của bọn họ thì anh ta xoa nhẹ trái tim đang đập dữ dội của mình rồi đột nhiên mảng to: “Khốn kiếp.”

Tôi còn tưởng hai người sẽ đánh với nhau một trận, làm tôi phải vội vàng chạy đến và chuẩn bị khuyên can các người. Kết quả là các người lại cho tôi ăn cơm.”

Chiến Hàn Quân lườm anh ta một cái: “Việc cãi nhau với người vợ của mình là một việc ngu ngốc mà chỉ những người đàn ông có chỉ số thông minh thấp mới có thể làm được”

Nghiêm Mặc Hàn bị nói mỉa cũng không tức giận. Anh ta ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh bọn họ với dáng vẻ lười biếng và uể oải.

Anh ta nói: “Ngài Quân à, ngài có thể nói cho tôi biết rằng ngài đã làm cái gì mà có thể giải quyết được chuyện nguy hiểm này không?”

Chiến Hàn Quân không nói lời nói.

Loại hành động giả làm con thỏ này có thể nói là một hành động quá ngây thơ.

“Nhìn cậu như vậy là tôi đoán được ngay, chắc chẩn là cậu đã làm ra chuyện ngu ngốc và không thể để người khác biết rồi” Nghiêm Mặc Hàn nói.

Chiến Hàn Quân: Linh Trang lập tức bảo vệ chồng của mình: “Anh đã ăn con thỏ của em. Anh mau trả lại con thỏ cho em”

Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Chiến Hàn Quân giống như anh ta đang âm mưu gì đó Anh ta cười nói: “Anh sẽ mua lại mấy chục con thỏ nhỏ Hoa Doanh cho em. Anh bồi thường cho em như thế có được không?”

Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân lập tức nhìn vào Nghiêm Mặc Hàn. Ánh mắt đó giống như hai con rồng lửa đang chuẩn bị đốt Nghiêm Mặc Hàn thành tro vậy.

Nghiêm Mặc Hàn ngẩng đầu lên, dáng vẻ coi thường cái chết mà nói nhỏ với Chiến Hàn Quân: “Cậu được phép hãm hại tôi thì lẽ nào tôi không được phép hãm hại lại cậu sao?”

Linh Trang tức giận nói: “Em không cần.

Sau này, em sẽ không nuôi thú cưng nữa”“

Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc há hốc mồm: “Tại sao vậy?”

Thật vất vả anh mới có thể có được một cơ hội hãm hại ngài Quân, vậy mà bây giờ đã bị mất đi rồi sao. Trong lòng của Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy tiếc nuối.

Chiến Anh Nguyệt cười khúc khích: “Chắc là anh trai của tôi đã giải quyết được vấn đề bằng một cách đơn giản nào đó. Anh ấy đã hoàn toàn tiêu diệt được con vật cưng đang tranh giành tình cảm với mình”

Nghiêm Mặc Hàn giơ ngón tay cái lên với Chiến Hàn Quân: “Cậu giỏi thật.”

Nhưng Tranh Linh lại lộ ra vẻ giống như: muốn hại người mà chế nhạo Nghiêm Mặc Hàn: “Nuôi nhiều con thỏ như vậy, em sợ anh bị chết vì nghẹt thở”

Nghiêm Mặc Hàn: “..”

Nếu đã làm sai chuyện gì đó thì anh ta nên giống như Chiến Hàn Quân, im lặng là vàng, Nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại cố tình tìm đường chết nên cuối cùng thì bị Linh Trang chặn họng không nói được gì nữa.

Chiến Hàn Quân nở nụ cười của một người giành chiến thắng.

Khuôn mặt Nghiêm Mặc Hàn lộ ra vẻ thất bại.

Lúc này anh mới hiểu ra được vì sao Chiến Hàn Quân rõ ràng là vô cùng chán ghét con thỏ cưng kia, nhưng vẫn không tự mình giải quyết mà lại tìm đủ mọi cách cố tình lừa gạt và khiến cho Nghiêm Mặc Hàn giết chết con thỏ cưng đó.

Như vậy thì người mà Linh Trang oán hận chính là Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn có vẻ bực Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng chuyển sự chú ý của Linh Trang sang chuyện khác.

Cô ấy vuốt ve chiếc bụng đang mang bầu của mình và khiêm tốn xin lời khuyên: “Chị Linh Trang, con của em đã được ba tháng rồi. Có phải là bọn em đã có đi siêu âm để kiểm tra giới tính của đứa bé rồi đúng không?”

Quả nhiên, Linh Trang đã lập tức quên đi cái chết đau lòng của Hoa Doanh. Sự chú ý của cô chuyển sang việc mang thai của Chiến Anh Nguyệt, trên người cô tỏa ra tình yêu của người mẹ, cô dịu dàng nói: “Anh Nguyệt à, dù đứa bé là trai hay gái thì nhà họ Nghiêm của chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ nên em không cần phải quan tâm đến giới tính của đứa bé nhiều như vậy đâu.”

Chiến Anh Nguyệt nói: ‘Em cũng không phải là rất quan tâm đến giới tính của đứa bé.

Em chỉ cảm thấy nếu như mình biết trước giới tính của đứa bé thì em có thể chuẩn bị những bộ quần áo phù hợp cho nó Linh Trang nói: “Quần áo của trẻ em cũng không cần quá chú ý như vậy. Tuy nhiên, trẻ em mặc quần áo màu hồng sẽ nhìn đẹp hơn đấy nhé. Trước đây, khi còn nhỏ, bé Tùng nhà chị luôn mặc chúng và nhìn đáng yêu giống như những cô bé nhỏ vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK