Chương 962: Anh trai em là đồ không biết tự trọng
Những người ngư dân nghe thấy có nhiều quyền lợi như vậy ai nấy cũng nhảy lên vui vẻ.
“Nghe nói mua bảo hiểm an sinh xã hội rồi thì chúng tôi thuộc về người dân thành phố. Sau này còn có thể mua một ngôi nhà trong thị trấn”
Ký túc xá của công nhân rung chuyển dữ dội vì mọi người vui vẻ.
Đầu Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên có chút choáng váng, trong nháy mắt khó chịu tăng lên: “Quan Minh Vũ, căn nhà này cũng là công trình cặn bã đểu giả sao? Làm thế nào nó có thể rung chuyển ầm ầm lắc mạnh như: vậy?”
Quan Minh Vũ cũng cảm thấy buồn bực.
Chiến Hàn Quân lại bỗng nhiên lôi kéo.
Cửu Đồng chạy ra ngoài: “Động đất. Chạy đi.”
Nghiêm Linh Trang trợn mắt há hốc mồm.
Chiến Hàn Quân ở thời khắc nguy nan như động đất tình nguyện lôi kéo một thôn dân không liên quan chạy ra ngoài, cũng không muốn nắm tay kéo cô một chút, cái này… Thật sự là làm cho Nghiêm Linh Trang bị đả kích đến bất ngờ, khó tin.
Quan Minh Vũ vòng quanh Nghiêm Linh Trang, đưa Nghiêm Linh Trang vẫn còn đang ngẩn người nhanh chóng dẫn ra khỏi ký túc xá.
Sau đó, các tòa nhà ký túc xá tạm thời đã sụp đổ trong đống đổ nát.
Trận động đất nhanh chóng dừng lại, may mắn thay không gây thương vong, những toà nhà bên cạnh cũng không bị liên luy.
Nghiêm Linh Trang nhìn đống đổ nát, trong mắt chậm rãi kích động, ánh mắt trở nên oán giận, mà ánh mắt này thật giống như oan hồn đòi mạng bao phủ Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân ngẩn người, nữ ma đầu này sao lại nhìn anh như vậy?
Như thể anh mượn gạo của cô xong quên không trả vậy.
“Hừ” Nghiêm Linh Trang phẫn nộ kêu lên một tiếng, mặt đen lại rời đi.
Quan Minh Vũ thay Chiến Hàn Quân toát mồ hôi lạnh, đi ngang qua bên cạnh Chiến Hàn Quân nhắc nhở anh: “Anh làm tốt đấy: Chiến Hàn Quân chỉ muốn nói: “Người phụ nữ này có gân nào bị đứt sao, lúc nào cũng cau có như vậy?”
Bởi vì anh không cứu cô, nên cô đã tức giận?
Ồ, nhưng tại sao anh lại phải cứu cô?
Anh không quen cô.
Nghiêm Linh Trang đi ra xa hơn mười mét, lại bỗng nhiên tức giận quay lại bên cạnh anh, nói: “Anh chẳng có một chút phong độ nào của đàn ông cả. Anh có biết những gì gọi là ưu tiên phụ nữ không?”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cứu người xứng đáng thôi”
Nghiêm Linh Trang cảm giác mình lại bị anh làm tức giận đến nhồi máu cơ tim, thở dốc từng trận rồi hít vào: “Quan Minh Vũ, mau lấy thuốc”
Quan Minh Vũ đi tới, nhỏ giọng nói với Nghiêm Linh Trang: “Tổng giám đốc, bác sĩ nói, không có bệnh đừng nên uống thuốc bừa bãi”
Nghiêm Linh Trang nói: “Trong lòng tôi đau”
Quan Minh Vũ thở dài liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, ý vị thâm trường nói: “Tổng giám đốc, chuyện gì cũng phải từ từ, nóng vội sẽ không thành công.”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân trong chốc lát tối đen.
Chuyện mà hai người chủ tớ kia đang mưu lược là nói đến anh sao?
“Thật đáng xấu hổ.” Chiến Hàn Quân buồn bực nói.
Quan Minh Vũ cảm thấy mình rất gian nan Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức chịu không nổi, quay đầu đi luôn.
Tâm tình Nghiêm Linh Trang không tốt, chỉ biết đến một nơi, đó là phòng thuê của Chiến Anh Nguyệt Anh Nguyệt nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, rất kinh ngạc: “Ôi, sắc mặt sao lại đen thành như vậy, anh trai em đắc tội với chị sao?”
Nghiêm Linh Trang buồn bực nói: “Em có biết anh ấy đã trở lại không?”
“Nghiêm Mặc Hàn đã nói cho em biết.”
Nghiêm Linh Trang bưng rượu trên bàn, ngửa cổ uống liền một hơi.
Sau đó vừa vỗ bàn vừa nuốt nước bọt: “Anh trai em là đồ không biết tự trọng. Lúc bà đây đối xử với anh ta không tốt, anh ta liền đuổi theo mạnh mẽ. Khi đối xử tốt, đuôi của anh ta đã được nâng lên tận bầu trời, hờ hững lạnh nhạt với chị”