Chương 1061: Bong bóng hồng
Trong không gian bay bổng những bong bóng màu hồng.
Tất cả các nhân viên đều ngạc nhiên nhìn Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang Nhận ra việc mình mất quản lý cảm xúc, Chiến Hàn Quân trở lại bộ mặt như tảng băng thường ngày của mình, anh đi đến cạnh Hổ Tử, cùng cậu bé xếp Lego.
Nghiêm Linh Trang nhớ những lời của Nghiêm Mặc Hàn, tiếp cận anh sẽ khiến anh phản cảm, nhưng không đến gần anh, thì chẳng có cơ hội nào cả Cô bực bội gãi đầu, rồi táo tợn bước đến Chiến Hàn Quân dạy Hổ Tử xếp Lego, anh xếp càng cao thì Hổ Tử càng vui vẻ đẩy đổ.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân có chút tức giận, “Bố dạy con xếp Lego, không phải bảo con nghịch ngợm”“
Hổ Tử vốn đã không thân thiết với anh, cậu bé bật khóc, rồi vừa khóc vừa đi tìm mẹ.
Chiến Hàn Quân mệt mỏi nằm lấy tóc cậu.
Trong những ngày qua, anh đã ở bên cạnh Hổ Tử trong bệnh cho dù anh có vất vả như thế nào đi nữa, thì Hổ Tử dườ như vẫn không thể cảm thấy được cái anh, cậu bé vô cùng bài xích anh.
Nghiêm Linh Trang ôm Hổ Tử, “Đừng khóc, Hổ Tử, chúng ta đi chơi máy bong bóng”
Có món đồ chơi mới làm mất tập trung, Hổ Tử nhanh chóng nín khóc.
Nhưng chơi được một lúc thì cậu bé lại khóc, lại đòi đi tìm mẹ Chiến Hàn Quân đen mặt bế cậu bé lên, “Được, bố đưa con đi tìm mẹ.”
Sau đó anh rời khỏi nhà và để lại rất nhiều khách khứa trong nhà.
Vườn hoa Vĩ An là một khu đất rất rộng lớn, có khi lên đến cả ngàn mét vuông Việc phủ xanh khu nhà này có phong cách giống như một khu rừng nguyên sinh, những con đường rợp bóng cây xanh mát, những hòn non bộ ẩn mình trong những bụi cây rậm rạp, những ô đường năm rải rác trong rừng xanh.
Chiến Hàn Quân thậm chí còn không biết chợ nắm ở đâu, vì vậy anh chỉ có thể lao đi một cách vu vơ.
Anh vốn sống thu mình và thích những nơi ít người nên anh đã chọn một con đường ngoẵn ngoèo trong rừng trúc.
Tuy nhiên, khi anh đi đến đoạn trung tâm, đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ trong rừng. Khi Chiến Hàn Quân quay đầu bước lại, Hổ Tử đã khóc và hét lên, “Con muốn mẹ.”
Giọng nói trong rừng đột ngột dừng lại, nhưng Thu Liên đã kêu cứu, “Chồng ơi, giúp em”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân lập tức thay đổi, đặt Hổ Tử xuống và chạy vào trong rừng rậm, chỉ thấy một người đang đang vội vàng ôm quần áo chạy trốn.
Anh đang định đuổi ra ngoài, chợt ngửi thấy trong không khí có mùi khói thuốc quen thuộc.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa không tên bùng lên trong tim anh.
Anh quay lưng lại và mắng Thu Liên một cách lạnh lùng: “Mặc quần áo vào đi.”
Thu Liên mặc lại quần áo và vươn tay nằm lấy cánh tay anh để có cảm giác an toàn, nhưng Chiến Hàn Quân nhanh chóng né tránh.
Thu Liên nhìn thấy sự ghê tởm sâu sắc trong mắt anh.
“Chồng à ta run rẩy hỏi.
Giọng nói Chiến Hàn Quân không có một chút nhiệt độ, “Ừ”
Thu Liên loạng choạng, khóc lóc nói: “Anh tưởng rằng em đồng ý để chuyện này xảy ra sao? Anh không chỉ không đồng cảm với em, anh còn chê bai em? Nhưng em cũng là người bị hại mài”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân như một con dao vô hình ném về phía cô, “Cuối cùng tôi cũng biết phụ nữ có hai loại, một là nhìn thì yếu đuối ngây thơ, hiền lành tốt bụng, nhưng trong lòng lại có một ác quỷ độc ác.
Người còn lại dù nhìn gớm ghiếc, nhưng trái tim nhân hậu. Còn cô, là loại đầu tiên.”
Thu Liên sợ hãi co lại, “Ý anh là gì?” anh chê em bẩn thỉu sao?”
Chiến Hàn Quân nghiến răng, “Tôi rất thất vọng về cô.”
Sau đó anh quay lưng bỏ đi Thu Liên ôm Hổ Tử đuổi kịp, “Chồng, cho dù anh chê em bẩn thỉu, anh cũng không nên bỏ mặc con trai chúng ta chứ?”
Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “con trai của chúng ta”
Bước chân của Chiến Hàn Quân hơi khựng lại, câu nói đùa của Nghiêm Linh Trang vang lên bên tai, khóe môi anh cong lên một tia tự giêu.
Hổ Tử, chắc cũng không phải con trai anh đâu nhỉ?