Chương 1047: Đang đợi anh
“Anh Nguyệt, tổng giám đốc vừa gọi điện nói rằng cô ấy đã trang điểm xong và đang đợi anh ở dưới nhà” Quan Minh Vũ nói.
“Ừ” Chiến Hàn Quân gật đầu và bước ra ngoài cửa.
Cổng công ty dược phẩm Á Châu Chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở cửa, cửa sổ trượt xuống, Nghiêm Linh Trang yên tĩnh ngồi ở băng ghế sau.
Cô mặc một chiếc váy ren đuôi cá màu xanh lá cây cỏ, phần trên của áo ống là một thiết kế rõng trong mờ, khiến cô trông thêm vài phần quyến rũ Chiến Hàn Quân tiến lại gần cô và thấy cô đang ngồi yên lặng ở băng ghế sau, khuôn mặt sắc nét và mềm mại.
Sau khi tẩy đi lớp phấn nền bụi bặm, làn da của cô rất trắng trẻo. Dù trang điểm mắt và môi được vẽ khá đậm nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Chỉ là, tại sao anh lại thấy khí chất của Nghiêm Linh Trang trong bộ trang phục này dường như đã được gặp ở đâu đó?
Chiến Hàn Quân ngồi ở ghế sau, nhìn nghiêng về phía Nghiêm Linh Trang, và nói một cách độc địa: “Đúng là người đẹp vì lụa.”
Nghiêm Linh Trang bĩu môi: “Rõ ràng là người sinh ra đã đẹp.”
Nhìn vẻ đẹp thanh thoát của cô ở cự ly gần, Chiến Hàn Quân ngạc nhiên: “Cô và một người bạn của tôi trông rất giống nhau.”
Nghiêm Linh Trang lén thở phào một cái.
Người bạn mà anh ta đang nói đến, chắc chính là cô lúc để mặt mộc à?
Nghiêm Linh Trang không có ý nói dối anh, nhưng cuộc sống này chính là như vậy, khi bạn nói một lời nói dối lớn, cuối cùng bạn sẽ phải lấp đầy nó bằng vô số lời nói dối.
Mà Chiến Hàn Quân thì đặc biệt ghét những người nói dối anh, nếu bây giờ cô nói với anh rằng cô đã lừa anh, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Nghiêm Linh Trang bóp trán, cô vẫn nên đợi anh khôi phục trí nhớ thì hơn. Ít nhất khi đó, dù có tức giận, anh cũng sẽ bao dung với cô.
“Anh đang nói về em họ của tôi? Cô ấy và tôi trông rất giống nhau. Nhưng cô ấy đi theo phong cách thuần khiết và dịu dàng, còn tôi theo phong cách đầy mê hoặc, hoang dã và chín chắn.” Nghiêm Linh Trang giải thích với lương tâm cần rứt.
Quan Minh Vũ cơ mặt co quắp.
Anh thật sự đã rất quen thuộc thật sự rất quen thuộc với hai tính cách hoàn toàn khác nhau của Tổng giám đốc Trang Linh.
“Hóa ra là người thân” Chiến Hàn Quân vẻ mặt sững sờ.
©ó lẽ là do có hai vị tổng giám đốc ngồi phía sau, Quan Minh Vũ chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Thận trọng tiễn hai vị sếp lớn đi tới, xe nhanh chóng rời đi.
Nghiêm Linh Trang nằm tay Chiến Hàn Quân tiến vào hội trường.
Trong bữa tiệc ăn mừng của đoàn phim, tất cả các ngôi sao đều đến dự tiệc, nhưng khi Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân bước vào, tất cả các ngôi sao đều bị lu mờ.
Anh Nguyệt đứng giữa dàn sao nam hàng đầu, xen vào đó là trò chuyện và cười nói vui vẻ.
Nghiêm Linh Trang chỉ vào Anh Nguyệt và nói với Chiến Hàn Quân: “Cô gái mặc váy trắng xinh đẹp nhất đó là bạn của tôi, Chiến Anh Nguyệt. Vị vương phi mà cô ấy diễn được mọi người yêu thích. Vì vậy, cô ấy được gọi là” nữ thần quốc dân”.
Trong lúc nói chuyện, cô hết lời khen ngợi và sùng bái Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân nhìn vào mắt Nghiêm Linh Trang: “Chẳng lẽ cô cũng thích đóng phim?”
Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khao khát.
Cả đời này cô đã hết mình vì tình yêu, chưa bao giờ sống cho chính mình.
“Tôi chỉ ngưỡng mộ cô ấy vì cô ấy có thể làm những gì mình thích” Cô không giấu được sự mất mát trong đôi mắt của mình.
“Làm tổng giám đốc không tốt sao?”
Nghiêm Linh Trang lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Tôi muốn làm một người vợ, làm mẹ, nhưng tôi không muốn làm tổng giám đốc’ Chiến Hàn Quân hơi giật mình.
Chiến Anh Nguyệt sau khi đi một vòng giao lưu cuối cùng cũng tới chỗ Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân. Trên tay cầm hai ly đồ uống, một ly sữa và một ly rượu vang.
“Chị Linh Trang.” Anh Nguyệt đưa rượu vang cho Trang Linh, sau đó cười gian xảo nhìn Chiến Hàn Quân, không biết phép tắc mà trêu chọc: “Đây là bạn trai của chị sao?
Oa, hai người đúng là một cặp trời sinh.”
Khi Chiến Anh Nguyệt nói, cơ thể cô ấy tự nhiên ngả vào người Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân dửng dưng rời đi, làm cho Chiến Anh Nguyệt suýt ngã xuống đất.
Đôi mắt băng giá của Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào Chiến Anh Nguyệt với vẻ cảnh cáo: “Cô là động vật thân mềm sao?”
Anh Nguyệt muốn khóc không ra nước mắt: “Chị Linh Trang, anh ấy …”