Chương 1182: Thuốc an thần
Bệnh viện Nhật Hòa.
Dưới tác dụng của thuốc an thần liều cao, Chiến Hàn Quân nặng nề chìm vào giấc ngủ Lúc Nghiêm Hiểu Như dẫn bà cả đến phòng bệnh của Chiến Hàn Quân, thấy được của Chiến Hàn Quân mặt mày anh tuấn đau đớn nhíu lại chặt mày, lòng dạ bà cả cũng trở nên không yên.
“Hiểu Như, chút nữa mẹ nên nói với nó thế nào đây?”
Nghiêm Hiểu Như nói: “Mẹ, mẹ chỉ cần ra sức nhận lỗi, lại ra sức cầu xin anh ta, nếu cậu Chiến bằng lòng tha thứ cho mẹ thì mẹ liền quỳ xuống. Chỉ cần mẹ thành khẩn thì anh ta nhất định sẽ bị mẹ làm mềm lòng”
Bà cả thấp thỏm không yên gật đầu Chiến Hàn Quân dường như đã mơ một giấc mơ tất dài Trong mơ, anh cùng với muội muội Linh Trang anh thương yêu nhất đã trải qua vài lần sinh ly tử biệt khiến anh đau đớn đến tan nát cõi lòng, sau đó anh phá vỡ giam cầm của thuốc an thần dưới sự giày vò đau đớn ấy. Anh bỗng dưng ngồi bật dậy, tựa như sư tử say ngủ ngàn năm phát ra tiếng gào thét như kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ: “Linh Trang!”
Anh ngồi bật dậy, đôi mắt đỏ tươi, hai tay nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
Nghiêm Hiểu Như cùng bà cả thấy dáng vẻ Chiến Hàn Quân hung ác đến như vậy nhất thời cũng bị dọa rụt người lại Bà cả run run nói: “Con à…. Con tỉnh rồi sao?”
Chiến Hàn Quân ngước mắt lên, màu máu trong đôi con ngươi đỏ bừng cũng dần rút đi. Nhưng thay vào đó lại là vẻ lạnh lùng dày đặc.
“Mẹ đến đây làm gì?” Anh trầm giọng nói.
Giọng nói của anh như ẩn chứa lực uy hiếp của vương giả có quyền thao túng sống chết của tất cả chúng sinh.
Bà cả run rẩy quỳ hai chân xuống, khóc lóc kể lể: “Hàn Quân, lần này mẹ đến là muốn cầu xin con tha cho Bạch Thị một đường sống.”
Chiến Hàn Quân híp đôi mắt ưng: “Bạch Thị làm sao?”
Anh cũng rất muốn biết trong đại hội cổ đông của Á Châu hôm nay, Linh Trang đã ứng đối thế nào với đám sói đói hung tàn kia. Anh lo lắng Linh Trang mỏng manh yếu đuối không ứng đối lại được.
Bà cả khóc lóc kể lể: “Đại hội cổ đông của Á Châu hôm nay đã hoàn toàn nuốt chứng xí nghiệp Bạch Thị đã bị thu mau ba năm trước, còn nhốt tất cả các đại biểu cổ đông của Bạch Thị lại. Hàn Quân, mẹ biết là thương trường như chiến trường, từ xưa đến nay người thẳng thì làm vua, nhưng mẹ cầu xin con, con coi như nể tình ông ấy là bố của Hiểu Như mà tha thứ cho ông ấy một lần”
Chiến Hàn Quân chỉ hỏi: “Linh Trang nhà con thế nào rồi?”
Lúc nhắc đến Linh Trang, lớp núi băng dưới đáy mắt anh như được mặt trời chiếu rọi, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, ngay đến cả giọng nói đầy lạnh lùng không hiểu sao cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Bà cả nhìn về phía Nghiêm Hiểu Như, bởi vì bà ta không có mặt ở đó nên không thể nào đáp lại vấn đề này.
Nghiêm Hiểu Như nghĩ một lúc, đáy lòng như dấy lên ghen ghét đố ky, cô ta như muốn đè nát tình yêu bất diệt mà Cố Hàn Quân dành cho Nghiêm Linh Trang nên đã thành thực nói: “Cô ấy bây giờ đã liệt toàn thân, các giác quan cũng không được ổn định, giờ đã chẳng khác nào phế vật.”
Chiến Hàn Quân vừa nghe thấy những từ như vậy, từng từ đều giống như lưỡi dao sắc bén cứa lên tim anh, khiến trái tim anh như bị đao cắt.
“Cô nói gì cơ?”
Cặp chân dài rời khỏi giường chạm.
xuống dưới đất đột nhiên đá lên chân Nghiêm Hiểu Như, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chân Nghiêm Hiểu Như đã bị anh đá gãy.
Chiến Hàn Quân nổi điên lên: “Nghiêm Hiểu Như, giờ cô nói tôi nghe, ai mới là phế vật đây?”