Cửu công chúa chú ý tới hành động kì quặc của hai người bọn họ, hỏi: "Làm sao vậy?"
“Điện hạ, có mùi máu tanh”, Thấm Nhi cảnh giác nhìn chung quanh: “Điện hạ, đóng cửa sổ lại trước đi ạ”.
"Không phải rối, mùi máu ở trên mặt đất đấy".
Khánh Mộ Lam cười nói: "Vũ Dương, muội có còn nhớ vụ giết người đầu tiên mà ta đã nói với muội trong bức thư không? Chính là ở đây".
"Đây là sân đập lúa nơi tỷ và tiên sinh giết thổ phỉ ở núi Thiết Quán sao?"
Cửu công chúa lập tức nhớ tới: "Khó trách có mùi máu tanh, dù sao lúc đó cũng có nhiều sơn tặc chết như vậy mà".
"Tiên sinh đã sai người lật nơi này lên một lần rồi. Nó đã tốt hơn rất nhiều. Vào mùa hè, mùi thậm chí còn nồng nặc hơn. Nhiều người nhút nhát còn không dám đi bộ ở đây giữa ban ngày".
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn vào một góc, để lộ màu sắc của ký ức.
Lần đầu tiên cô ấy giết người, là ở góc đó.
Đó cũng là bài học đầu tiên Kim Phi dạy cho cô ấy.
Sau khi vào làng, liền có nhiều người trên đường hơn.
"Tiên sinh đã về!"
“Đại Lưu, nghe nói ngươi đi cứu Mộ Lam tiểu thư, cứu được không vậy?”
"Tiên sinh đã xuất mã, sao có thể không cứu được chứ? Mộ Lam cô nương không phải đang ngồi ở trong xe ngựa đó sao?"
"Bây giờ thổ phỉ không dám quấy nhiễu làng Tây Hà chúng ta, thật đúng là không biết nghĩ như nào".
"Này, cô gái ngồi cạnh Mộ Lam cô nương là ai vậy? Trông thật đẹp".
"Có thể ngồi chung xe với Mộ Lam tiểu thư nhất định là khách quý của tiên sinh rồi. Chỉ nhìn thôi, đừng chỉ tay, cẩn thận A Mai bẻ gãy ngón tay đấy!"
..
Khi dân làng nhìn thấy Kim Phi, một số chào hỏi, một số hỏi về tình hình chiến đấu, và một số tò mò đoán danh tính của Cửu công chúa.
Cửu công chúa cảm thấy rất thú vị, cho nên không kéo rèm xe ngựa lại.
Ngay khi cô ấy đang thưởng thức, thì một tiếng tru thảm thiết đột nhiên truyền đến từ con hẻm bên phải.
Một cô gái ăn mặc rách rưới từ trong ngõ lao ra, suýt chút nữa đụng phải chiến mã của Kim Phi.
Hí!
Kim Phi nắm lấy cương ngựa.
Cô gái cũng bị chiến mã dọa sợ, hai chân mềm nhũn, ngã phịch một tiếng xuống đất.
"Con tiện nhân, tao mà bắt được mày, tao sẽ đánh cho mày què giò!"
Một người đàn ông cởi trần vừa từ ngõ lao ra, vừa chửi bới.
Gã cũng cầm một cành cây to bằng ngón tay trong tay.