Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ vốn là muốn tìm Kim Phi xin tiếp viện, nhưng sau khi nghe Kim Bằng nói như vậy, bọn họ thực sự không biết nên hỏi như thế nào.

"Vậy trên thuyền các ngươi có bao nhiêu người?" Lưu Thiết hỏi.

"Tổng cộng có hơn ba trăm người, nhưng hơn nửa đều là thủy thủ và thuyền viên, nhân viên hộ tống chỉ còn lại 1 đại đội." Kim Bằng bất lực nói: "Lần này đến thành Du Quan, chủ yếu là để đưa đạn dược cho các huynh."

Sắc mặt Lưu Thiết và Điền tiên sinh tối sầm lại.

Một con thuyền lớn như vậy, vẫn phải chia ca ngày và ca đêm, lực lượng bảo vệ của đại đội một đã rất yếu ớt, căn bản không thể cử thêm người cho bọn họ được.

"Điền tiên sinh, Đại Bằng đã đưa đạn dược tới, hay là chúng ta đừng tìm tiên sinh yêu cầu tiếp viện nữa?" Lưu Thiết nói.

"Đạn dược cũng không tự mình chạy đến trên đầu kẻ địch được, có đạn dược cũng cần phải có người dùng mới được, chúng ta chỉ còn lại một ít người, làm sao có thể canh giữ được một tòa thành lớn như vậy?"

Điền tiên sinh cười khổ nói: "Một khi thành Du Quan thất thủ, người Đông Man sẽ ồ ạt tiến về phía nam, đó sẽ là một thảm họa với người dân Trung Nguyên, đến lúc đó chắc chắn cuộc sống của người dân sẽ vô cùng khó khăn."

Thật ra đối với địa bàn hiện tại của Kim Phi, thành Du Quan với thành Vị Châu giống nhau, đều là “thuộc địa”.

Cái gọi là thuộc địa, chính là mặc dù do Kim Phi cai quản, nhưng lại không có bất cứ mối liên hệ gì với lãnh thổ của Kim Phi.

Cho dù thành không giữ được thành Du Quan, người Đông Man vẫn tạm thời không thể đe dọa đến Xuyên Thục.

Lưu Thiết rất muốn nói “cuộc sống của người dân Trung Nguyên đang bị hủy hoại thì liên quan gì đến Xuyên Thục chúng ta kia chứ?”

Nhưng câu nói vừa tới khóe miệng lại bị nuốt xuống.

Anh ta là một trong những người đi theo Kim Phi sớm nhất, hiểu rất rõ bố cục của Kim Phi.

Trong cảm nhận của Kim Phi, không chỉ riêng Xuyên Thục, mà cả toàn bộ Đại Khang, đều tuyệt đối không đành lòng nhìn dân chúng Trung Nguyên bị gót sắt của Đông Man giày vò.

Cho dù hiện tại Trung Nguyên vẫn chưa nằm trong lãnh thổ của Đại Khang mới.

Đây là trách nhiệm của Kim Phi, cũng là sức hấp dẫn trong tính cách của Kim Phi.

Nếu Kim Phi chỉ theo đuổi cảm nhận cá nhân, sau khi mở một xưởng dệt thì y có thể nghỉ hưu rồi.

Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, mà vẫn tiếp tục cố gắng.

Từ xưa đến nay, người Xuyên Thục vẫn luôn có tình cảm với đất nước sâu sắc nhất.

Bình thường người Xuyên Thục có vẻ rất tùy tiện, thích sống an nhàn, thích ăn uống, nhưng khi dân tộc và đất nước gặp nguy hiểm, người Xuyên Thục sẽ luôn luôn dũng cảm đứng lên.

Kiếp trước Kim Phi học lịch sử, trong thời kỳ kháng chiến, quân Xuyên Thục là một trong những lực lượng chống cự ngoan cường nhất.

Từ đầu đến cuối tổng cộng có hơn ba trăm vạn quân Xuyên Thục ra ngoài, tổng số thương vong lên tới hơn 640.000 người!

Lúc quân Xuyên Thục mới ra ngoài, danh tiếng vẫn chưa tốt lắm, bị người ta gọi là đội quân tạp nham.

Nhưng chính một “đội quân tạp nham” như thế đã luôn kiên trì từ khi cuộc kháng chiến bắt đầu cho đến khi kết thúc, dùng sự hy sinh thảm thiết nhất để gột rửa danh hiệu “quân tạp nham”, trở thành một đội quân kiên cường và giàu lòng hy sinh.

Kim Phi dùng sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên, thành công đánh thức tình cảm đối với đất nước trong các nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK