Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo như thỏa thuận của Kim Phi và Lưu Thiết, gió tuyết dừng sẽ đi.

Thật ra Lưu Thiết vẫn còn chút lo lắng, muốn kêu Kim Phi đợi đến băng tan rồi ngồi thuyền rời đi.

Nhưng tuy gió tuyết dừng rồi, nhiệt độ vẫn rất thấp như cũ, mặt biển vẫn còn đóng băng.

Khi gió tuyết chưa ngừng, Kim Phi đã tuân thủ thỏa thuận, bây giờ gió tuyết ngừng rồi Kim Phi muốn rời đi, nếu như Lưu Thiết không đồng ý vậy thì nói không được.

Lưu Thiết chỉ có thể yêu cầu các phi hành viên kiểm tra phi thuyền thêm mấy lần, còn thêm mấy cây dù nhảy cho mỗi chiếc phi thuyền.

Kim Phi không chỉ có bản thân đi, đi theo còn có đám người Nhuận Nương, Bắc Thiên Tầm, cùng với đội cận vệ và đội súng kíp, một chiếc phi thuyền chắc chắn không ngồi hết, Lưu Thiết lại kêu sân bay chuẩn bị thêm mấy chiếc phi thuyền đi cùng.

Trước khi hành động, Lưu Thiết lo lắng có gian tế trốn ở góc tối, phái Hải Đông Thanh công kích phi thuyền Kim Phi ngồi, còn cho nhân viên hộ tống thủ thành ngồi lên phi thuyền bay lên trước.

Kim Phi cũng biết Lưu Thiết lo lắng an toàn của y, hơn nữa bản thân y cũng lo lắng gian tế và Hải Đông Thanh chỗ nào cũng nhúng tay vào nên cũng không phản đối.

Cứ làm đi làm lại nửa buổi sáng, sau khi xác định xung quanh quả thật không có Hải Đông Thanh, Kim Phi mới lên phi thuyền, trong sự tiễn đưa của Lưu Thiết và công chúa Lộ Khiết bay về phía Nam.

Có lẽ ông trời giúp đỡ, phi thuyền bay chưa bao lâu lại nổi gió Bắc.

Thuận theo hướng gió bay không chỉ yên ổn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, buổi chiều hôm đó Kim Phi từ xa đã nhìn thấy trấn Ngư Khê.

Không, bây giờ nên gọi là quận thành Đông Hải rồi.

Ở đây không có rơi tuyết, từ trên cao nhìn xuống ở quận thành chính là một công trường vô cùng lớn.

Đông Hải lúc trước Kim Phi bọn họ nói thật ra chính là trấn Ngư Khê làm trung tâm của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, diện tích lớn hơn không ít đa số trấn hợp lại của Xuyên Thục.

Bây giờ diện tích của quận Đông Hải sớm đã gấp mấy lần trấn Ngư Khê, phía Nam sắp đến cửa biển, phía Bắc cũng đã hợp nhất với xưởng cá muối của ao An Gia.

Hơn nữa còn đang duy trì mở rộng, thuyền đậu ở mặt biển cũng ngày càng nhiều.

Dù đất liền hay mặt biển đều là cảnh tương bận rộn, náo nhiệt!

“Đông Hải thật sự ngày một thay đổi!”

Nhuận Nương đứng bên cạnh Kim Phi cảm khái: “Lần sau đến không biết Đông Hải sẽ trở thành như thế nào!”

“Chắc chắn ngày càng tốt!” Kim Phi cũng cảm khái nói: “Vị trí của quận Đông Hải được trời hậu thuẫn, tương lai nhất định sẽ trở thành đô thị lớn cấp thế giới.”

Nhuận Nương có chút xa lạ với hai cái tên thế giới và đô thị, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là cấp thế giới và đô thị lớn?”

Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: “Chính là trở thành thành phố lớn nhất của địa bàn toàn thiên hạ, người trên khắp thiên hạ đều sẽ ngồi thuyền đến kinh doanh!”

“Thành phố lớn nhất địa bàn thiên hạ?” Nhuận Nương ngơ ra: “Lẽ nào còn lớn hơn cả kinh thành?”

Trong hiểu biết của Nhuận Nương, kinh thành chính là nơi ở của hoàng đế, nơi lớn nhất nên là kinh thành.

Sự thật cũng như vậy, thời phong kiến bởi vì giao thông và thông tin còn lạc hậu, kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá không còn gì bàn cãi, cũng là thành phố phồn hoa nhất, không có thành phố khác có thể vượt qua cũng không có thành phố nào dám vượt qua, nếu không chính là đi quá giới hạn.

Thời kỳ phong kiến nghi lễ hà khắc, quá giới hạn chính là đại tội khinh thường vương quyền, nếu thật thì có thể chém đầu.

Cho dù một số quan địa phương tương đối có năng lực, có thể phát triển thành phố tốt hơn cũng không dám làm như vậy.


Nhưng Kim Phi không có xem trọng, từ khi Cửu công chúa lên ngôi đến nay ngay cả thủ đô còn chưa định, thứ gọi là ngự thư phòng cũng chỉ là mấy căn phòng bình thường mà thôi, giá trị còn không cao bằng một cái hành lang của hoàng cung lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK