Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi luôn tin chắc người dân mới là nền tảng của tất cả, cho nên từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Kim Phi đã nhiều lần nhắc nhở yêu cầu nhân viên hộ tống tuyệt đối không được lấy một cái kim sợi chỉ của người dân, càng không được bắt nạt người dân.
Các nhân viên hộ tống cũng làm như vậy.
Mỗi lần tới nơi nào, có thể không làm phiền nhân viên hộ tống ở đó, thì tuyệt đối không làm phiền người dân.
Thật sự thiếu vật tư, cũng sẽ dùng cách mua đế có được.
Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập tới nay, chưa từng phát sinh một vụ cướp bóc nào.
Sau khi Cửu công chúa đăng cơ, Kim Phi lại nhấn mạnh quy định này lần nữa, đồng thời nêu ra vài khấu hiệu trong quân.
“Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn sẽ không bao giờ nhắm vào người dân,” chính là một điều trong đó.
Soạt soạt!
Theo một tiếng hạ lệnh của Hàn Phong, tất cả các nhân viên hộ tống xung quanh đều thu vũ khí lại.
Xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên phi
thuyền cũng chèn chốt bảo hiểm vào, tránh bóp cò đụng nhầm.
Đội nhảy dù toàn là tinh anh trong các nhân viên hộ tống, mỗi người đêu có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Nhiều nhân viên hộ tống rút đao cùng lúc như vậy, dù thố phỉ cũng bị dọa cho mềm chân, huống hồ là người dân đã sớm bị hành hạ nhiều mặt?
Dù Hàn Phong đã bảo nhân viên hộ tống thu vũ khí lại, bọn họ vẫn sợ hãi lui về sau mấy bước.
Có điều được suy nghĩ chia ruộng đất chống đỡ, nên không quay người chạy mất.
“Các vị quân gia, mọi người là người của tiêu cục Trấn Viễn à?”
Một người dân to gan thử dò hỏi.
“Đúng! chúng ta là người của tiêu cục Trấn Viễn!”
Hàn Phong giơ loa nói, “Xin lỗi các vị, chúng ta mới từ chiến trường xuống, nên hơi căng thẳng, còn cho rằng bà con muốn đánh chúng ta, dọa mọi người rồi, ta xin lỗi mọi người Ị”
Nói xong, anh ta cúi người chắp tay thi lễ với người dần.
“Ôi, quân gia nói vậy thì xa lạ quá rồi!”
“Phải đó, năm đó ta cũng từng đi lính, có thế hiểu được!”
“Năm đó lúc ta bảo vệ cổng thành, nếu một đám người chạy ào ào tới, ta cũng phải rút đao ra!”
Người dân dồn dập xua tay.
“Mọi người có thể hiểu thì tốt quá!” Hàn Phòng tiếp tục nói, “Quốc sư đại nhân nói, cho dù tiêu cục Trấn Viễn hay là quân Trấn Viễn, binh sĩ đều là trai gái của Đại Khang, chúng ta chính là con em bộ đội của người dân Đại Khang, cho nên vũ khí của quân Trấn Viễn, tiêu cục Trấn Viễn, vĩnh viễn sẽ không nhắm vào người dân!
Còn nữa, mọi người đừng gọi chúng ta là quân gia nữa, chúng ta không nhận nổi! Chúng ta là con em bộ đội của người dân thôi!”
“Quốc sư đại nhân nói hay quá!” Không ít người dân đều âm thầm gật đầu, “Thế này mới là dáng vẻ nên có khi đi lính chứ!”
“Quân gia… À, tráng sĩ, ta nghe nói quốc sư đại nhân đang phân đất cho người dân chúng ta, là thật à?” Một người dân lớn tuổi nói.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả người dân đều ngấng đầu, lặng lẽ nhìn Hàn Phong.
Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
“Đương nhiên là thật rồi,” Hàn Phong cười nói, “Quốc sư đại nhân từng nói, Đại Khang là của mọi người Đại Khang, không phải là của chủ đất, thế gia vọng tộc!
Chủ đất thế gia vọng tộc chính là rận rệp nằm bò hút máu trên cơ thể người dân chúng ta!”
Bấy lâu nay, chủ đất thế gia vọng tộc đều coi thường người dân, không ít con cháu quyền quý gọi người dân là dân đen.
Lúc người dân đối diện với quan chức cũng tự xưng là thảo dân, ý là dân thường hèn mọn giống cỏ dại.
Bây giờ Hàn Phong nói chủ đất thế gia vọng tộc là con rận con rệp, lập tức chạm vào trái tim của người dân.
Không ít người dân cười rộ lên!
“Cho nên bắt đầu từ mấy tháng trước, quốc sư đại nhân đã bắt đầu việc đánh thổ hào phân ruộng đất, bây giờ ruộng đất của Xuyên Thục và nửa đất Tần đã được phân tới tay người dân cả rồi!” Hàn Phong nói.
Hàn Phong vừa dứt lời, người dân đã sôi sục.
“Bán hàng rong nói thật kìa!”
“Quốc sư đại nhân đang phân ruộng đất thật đấy!”
“Quốc sư đại nhân vạn tuế!”
Đợi người dân yên tĩnh lại, Hàn Phong lại giơ loa nói, “Không chỉ đánh thổ hào phân ruộng đất, tiên sinh còn mở học đường miễn phí ở nhiều nơi, sau này con em của chúng ta có thể học miễn phí fôi!”
“Học đường miễn phí?” Có người hỏi, ‘Vậy sau này có thể thi công danh không?”
“Có thể,” Hàn Phong nói, “Quốc sư đại nhân đã nói, ngài muốn xây dựng một Đại Khang mới mà ai nấy đêu bình đẳng, con em của mọi người đều có thể đi đọc sách, đương nhiên cũng có thể thi công danh!”
“Tốt quá rồi!” Có người hỏi, ‘Vậy mọi người tới phân đất, xây học đường cho chúng ta à?”
Xung quanh lập tức lại yên tĩnh.
Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
“Bà con à, ta không muốn lừa mọi người, chúng ta không phải tới đế phân đất, chúng ta tới bắt tội phạm bỏ trốn!”
Hàn Phòng nhìn ánh mắt mong chờ của người dân mà cực kì không nỡ lòng, nhưng vẫn nói, “Có điều việc phân đất ở đất Tần đã tiến hành được một nửa rồi, nhiều nhất là hai tháng nữa, người của chúng ta nhất định sẽ tới phân đất cho
mọi người!
Mọi người nhất định phải tin ta!”
Nghe Hàn Phong nói vậy, ánh mắt người dân lập tức trở nên buồn bã.
Tâm lí của một số người có sức chịu đựng yếu, không nhịn nổi khẽ thút thít.
“Quân… Tráng sĩ, chúng ta không phải người tin ngài, chúng ta thật sự không chịu nổi nữa!”
Một cụ già khóc nói, “Hoàng lão gia dẫn một đám thố phỉ, ngày nào cũng đi khám nhà, hang chuột trong nhà cũng sắp bị bọn chúng lục sạch rồi!
Nhà chúng ta đã sớm cạn lương thực, ăn vỏ cây rau dại bảy ngày rồi, nói ra không sợ quân gia… Không sợ tráng sĩ cười chê, chứ ông già ta đã năm ngày chưa đi vệ sinh rồi, bụng còn cứng hơn đá nữa!”
Nói xong ông ấy cởi đồ ra, vỗ vào da bụng.
Da bụng đen thui căng như quả bóng cao su, vỗ vào vang tiếng bốp bóp!
“Lão Liêm Tử, ông mới năm ngày, ông đây bảy ngày rồi mà chưa đi vệ sinh đây!”
Một ông cụ khác cũng cởi đồ, để lộ một cái bụng còn to hơn ông lão đầu tiên.
“Hai người đừng nói nữa, các người ra tay
nhanh, cướp hết vỏ cây ngon rồi, chúng ta ra tay chậm hơn, bây giờ tới vỏ cây cũng không có mà ăn, chỉ có thể đi đào rễ cây!”
Lại có một ông cụ nói, “Cả nhà ta đào hai ngày, mệt sống mệt chết, mới đào được nửa cái mẹt ăn được.”
Nghe người dân nói vậy, Hàn Phong theo bản năng nhìn xung quanh.
Quả nhiên, vỏ cây xung quanh làng cơ bản đều bị bóc sạch rồi.
Dưới thân cây còn có không ít hố đất to nhỏ nông sâu rải rác.
Hàn Phong và nhân viên hộ tống cơ bản cũng xuất thân từ nhà nghèo khố, biết vỏ cây rễ cây bị người dân đói quá lấy về giã thành bột để ăn.
Trước đây Kim Phi chưa vùng lên, Hàn Phong và phần lớn nhân viên hộ tống đều từng ăn rồi.
Vừa nghĩ tới vỏ cây và rễ cây, Hàn Phong lại không khỏi đắng miệng.
Lửa giận trong lòng cũng không khỏi trào dâng.
“Hàng một đội một!” Hàn Phong quát, “Ra khỏi hàng!”
‘Vâng!”
Đội trưởng tiểu đội một dẫn một đội đi ra khỏi đội ngũ.
“Hỏi xem Hoàng lão gia này đang ở đâu, chuyển lời cho hắn và Đại đương gia trong đám thổ phỉ dưới trướng của hắn, trong một giờ, ta phải thấy bọn chúng quỳ ở đây chịu xét xử!”
Hàn Phòng chỉ vào một cái cối xay bên cạnh, “Sau một giờ mà không tới, ông đây sẽ cho bọn chúng biết cái gì gọi là sống không được chết không xong!”
“Tiên sinh, chúng ta tới bắt tội phạm bỏ trốn mà…”
Đội trưởng tiểu đội một nhỏ giọng nhắc nhở.
“Làm theo lời ta nói, xảy ra chuyện gì, ông đây tự gánh!” Hàn Phong cắn răng quát nói.
“Vâng!”
Đội trưởng tiểu đội một không nói gì thêm, dẫn tiếu đội một quay người rời đi.
“Bà con nào chỉ đường cho ta đi, Hoàng lão qia mà mọi nqười nói đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK