Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, đỉ về lên xuống thuyền rắc rối quá, cứ ở trên thuyền đi.”
Kim Phi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Quay về bảo thủy quân xây dựng bến tàu ở đây xong rồi trở lại”
Quần đảo Đông Hải giờ đều là nơi không người, ai chiếm đóng thì là của người đó, tất nhiên Kim Phi sẽ không khách khí rồi.
Bây giờ phái người đi chiếm đóng trước, sau đó đợi tình hình bên Đông Hải ổn định, Kim Phi sẽ xây dựng lại một đội thủy quân mới, chỉ cần là đảo nhỏ không ai nhận, đều phải chiếm đóng hết!
Y muốn thành lập một chuỗi phòng ngự lâu dài ở ngoài nước, muốn tiến vào Trung Nguyên, phải phá bỏ được những chuỗi phòng ngự này trước rồi nói tiếp.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lại cảm thấy đầy năng lượng.
Đảo Tiêu Lâm không có bến nước sâu, thuyền lớn chỉ có thể dừng ở khu vực cách bờ bờ trăm mét, sau đó ngồi thuyền nhỏ để lên đảo, quá phiền phức, còn không bằng sống luôn
trên thuyền.
Boong tàu có đầy đủ cơ sở hạ tầng, còn không có muỗi, thoải mái hơn nhà cỏ tranh mà cướp biển xây trên đảo nữa.
Quyết định này khiến Đường Tiểu Bắc vui sướng vô cùng.
Mấy ngày gần đây, cô ấy thu hoạch khá nhiều cá, đang lo lắng câu cá trên đảo sẽ không được thoải mái như trên thuyền.
Đại Lưu đồng ý, sắp xếp người đi thông báo cho thủy thủ thả neo.
Một quả khinh khí cầu cũng bay lên cao theo, nhân viên hộ tống ở trên sẽ dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh.
Dường như thổ phỉ đã biết Kim Phỉ sắp tới, nên mâỳ ngày trôi qua, chưa từng ra ngoài.
Ngược lại có hai đội thuyền thủy quân đi tuần tra qua đây, đến đảo Tiêu Lâm bổ sung nước ngọt và lương thực.
Trước khi Kim Phi tới đã chuẩn bị tỉnh thần, nên cũng không vội vàng
Đời trước y bận học tập đi làm, sau khỉ tới Đại Khang thì bận sinh sống, bận chống lại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, cứ bôn ba qua lại mãi, bây giờ khó lắm mới có chút thời
gian nhàn rỗi, y đành xem như là kì nghỉ vậy.
Phong cảnh gần đảo Tiêu Lâm đẹp như tranh, cả ngày đã làm việc mệt mỏi rồi, đi câu cá với Đường Tiểu Bắc, nhìn cảnh vật xung quanh, thậm chí lúc hào hứng còn có thể xuống biển, thể hiện khả năng bơi chó của y một vòng.
Ban đêm cũng có người đẹp làm bạn, quả là cuộc sống tốt đẹp mà đời trước Kim Phi luôn tha thiết mơ ước.
Nếu vừa tới Đại Khang đã có cuộc sống này, có khả năng Kim Phi đã ở lại Đông Hải bắt cá kiếm sống luôn rồi.
Nhưng bây giờ y đã có ràng buộc ở Kim Xuyên, cho nên y chỉ cho bản thân ở lại hai mươi ngày thôi.
Nếu hết hai mươi ngày mà vẫn chưa tìm thấy cướp biển, thì y sẽ lên bờ quay về.
Chung quy thì Cửu công chúa cũng sắp sinh rồi, y phải nhanh chóng quay về.
Ngày thứ mười lăm vào Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đã tới.
Không đến từ bờ phía tây, mà tới từ phía đông.
“Quốc sư đại nhân, ta dẫn đội thuyền đi truy đuổi xa đến tận ba trăm dặm, mà vẫn
không phát hiện ra tung tích của cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Nếu đi tiếp về trước, nước trên thuyền sẽ không đủ, chỉ đành quay về”
Nhiệm vụ chính của thủy quân Đại Khang là phòng ngự cướp biển gần biển và trên bờ, không chiến đấu xa thuyền, có thể đuổi tới tận ba trăm dặm, đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Kim Phi cũng không tiện tiếp tục trách phạt nữa, mở miệng hỏi: “Đi thăm dò hết các hải đảo dọc đường chưa?”
“Thăm dò rồi, theo dặn dò của tiên sinh, trên đảo nào có nước thì đều để người lại trông coỉ, một khi phát hiện tung tích của cướp biển, bọn họ sẽ dùng chim bồ câu để truyền tin đến đảo Đông Liên” Trịnh Trì Viễn đáp.
Đảo Đông Liên là tên gọi chung của mấy hòn đảo nhỏ cách bờ biển phía đông khoảng một trăm năm mươi dặm, cũng là nơi trung tâm và điểm dừng quan trọng của thủy quân ở Đông Hải, có bỉnh lính thủy quân đóng quân từ lâu.
Vì để tiện truyền tin, binh lính thủy quân đã nuôi rất nhiều chim bồ câu đưa thư đặc biệt trên đó.
Với khả năng bay của những con chim bồ
câu đưa thư này, có thể tia ra xung quanh hàng trăm dặm.
Lần này Trịnh Trì Viễn đi tới Đông Hải tra khám cướp biển, đã mang theo không ít loại chim bồ câu đưa thư này, để lại cho mỗi đội ngũ lên đảo đóng giữ hai con.
Chung quy thì Trịnh Trì Viễn cũng là người phụ trách thủy quân, còn nhiều chuyện phải làm hơn kẻ rảnh tay như Kim Phỉ.
Ăn một bữa cơm với Kim Phi, sáng sớm ngày hôm sau anh ta đã dẫn đội thuyền quay về.
“Đợi thêm bốn ngày nữa, nếu vẫn không tìm thấy cướp biển, cũng nên quay về rồi.”
Kim Phỉ nhìn đội thuyền của Trịnh Trì Viễn càng đi càng xa, trong lòng đưa ra quyết định.
Chiều nay, Đường Tiểu Bắc câu một con cá lớn hơn bảy mươi cân, giữa buổi chiều thì vuỉ vẻ thu cần lại, sai người đưa con cá lớn vào bếp, tự tay nếu một bữa ăn toàn cá cho Kim Phỉ.
Bình thường ban đêm Kim Phi dều phải làm việc thêm một lúc mới đi ngủ, nhưng hôm nay sau khỉ ăn tối, đột nhiên cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, hai chân cũng trĩu xuống như chì, nặng nề vô cùng.
Vốn dĩ y cho rằng có thể là bản thân đã mệt rã rời, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy đám người Đường Tiểu Bắc, Đại Lưu, A Lan ngồi cùng bàn cũng như vậy.
Mặc dù trạng thái của Bắc Thiên Tâm tốt hơn Kim Phi một chút, nhưng rõ ràng là kém hơn bình thường rất nhiều.
“Tiên sinh, có gì đó không đúng lắm”
Bắc Thiên Tâm cau mày nói: “Đồ ăn hôm nay có vấn dề!”
“Chẳng lẽ là loại cá này không ăn được?” Kim Phỉ cau mày hô: “Đại Sơn! Đại Sơn?”
Đại Sơn là phó đội trưởng thân vệ của Kim Phi, tính cách hơi cố chấp.
Đại Lưu luôn đùa giỡn với Kim Phỉ, có lúc còn ló đầu thăm dò những tin đồn của Kim Phỉ.
Nhưng bất kể lúc nào gặp Kim Phi, Đại Sơn đều có dáng vẻ quy củ, trước nay chưa nói nhiều thêm một câu, càng không ăn cơm cùng bàn với Kim Phỉ, chỉ yên tĩnh canh giữ ở của.
Thời gian này, đúng lúc đang Đại Sơn trực ban, nếu là bình thường, chỉ cần Kim Phi hô một câu, anh ta sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng lúc này Kim Phi đã hô mấy tiếng, nhưng ở cửa không có tí động tĩnh nào.
Đừng nói là Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu, đến Kỉm Phi và Đường Tiểu Bắc cũng nhận ra có chuyện rồi.
Bắc Thiên Tầm nhẹ nhàng rút trường đao ra, mò về phía cửa.
“Cô làm gì đó?” Đại Lưu nhỏ giọng hỏi.
“Ta ra ngoài xem có chuyện gì, thuận tiện đỉ gọi lang trung trên tàu tới.” Bắc Thiên Tâm đáp.
“Thôi đi, trạng thái của ngươi tốt nhất, ở lại canh chừng cho tiên sinh với phu nhân, để ta đi gọi người.”
Đại Lưu xua tay, tay phải rút trường đao ra, tay trái bám vào tường khoang thuyền, đi từng bước về phía cửa.
Nhưng mới đi được một nửa, cửa phòng đã bị bên ngoài mở ra.
Một người trung niên cao gầy đẩy cửa đi vào.
Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, Kim Phi nhìn ra ngoài từ cửa phòng mở rộng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đám người Đại Sơn canh giữ ở cửa đã nằm mềm nhũn dưới đất.
Nếu không phải là ngực bọn họ còn hơi lên xuống, có khả năng Kim Phi đã cho rằng anh ta
chết rồi.
Trong lòng Kim Phi hơi thấp thỏm, nhìn về phía các nhân viên hộ tống ăn chung trên boong tàu.
Đúng như dự đoán của y, tất cả nhân viên hộ tống đều giống Đại Sơn ở cửa, nằm mê man bất tỉnh lung tung trên đất.
“Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Kim Phỉ nhìn chằm chằm vào người trung niên, lạnh lùng hỏi.
“Không có gì, chỉ cho bọn họ ăn tí thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ, để bọn họ ngủ một giấc thật ngon, đừng tới quấy rầy quốc sư đại nhân thòi mà!”
Người trung niên cười khẩy nói.
“Ngươi biết thân phận của ta?” Kim Phi hỏi, mắt không khỏi híp lại.
Người này là gã chạy vặt trên thuyền, không phải người do Kim Phi dẫn tới, lúc Hồng Đào Bình tìm người tới nhận thuyền, trên thuyền vốn đã có người rồi.
Lúc đó Hồng Đào Bình thề son sắt, bảo đảm người nhận thuyền của anh ta là bạn thân của nhà họ Hồng, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, Kim Phỉ xuất phát từ sự tin tưởng với Hồng
Đạo Bình, cũng vì thật sự đang thiếu người, nên Kim Phi không nghĩ nhiều.
Bâv aiờ xem ra, vẫn là mình sơ ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK