Nhưng ở những nơi hẻo lánh thì những người buôn bán khó tìm được một nhà trọ nào khác ngoài nhà trọ Kim Xuyên, cho dù tìm được cũng chưa chắc bọn họ đã dám ở lại.
Dù sao thế giới bây giờ vẫn còn khá hỗn loạn, nếu gặp phải một nhà trọ giết người cướp của thì bọn họ có thể mất cả người và tiền, thậm chí tính mạng của mình cũng có thể mất.
Mà nhà trọ Kim Xuyên có nhân viên hộ tống của tiêu cục. Trấn Viễn đóng giữ, nên không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Ở một mức độ nhất định, nhà trọ Kim Xuyên đã hình thành một thương hiệu có sức ảnh hưởng.
Kim Phi phát hiện dáng vẻ tươi cười trên mặt của Chu Trần Thị, có hơi lo lắng bà ấy sẽ tự cao, mới cười nói: "Nương Nương, việc nhà trọ kinh doanh tốt cũng không phải là nhờ phúc của ta, mà là mua bán độc quyền, cho dù việc kinh doanh có muốn không tốt cũng không được! Nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà kiêu ngạo, phá hủy bảng hiệu của nhà trọ Kim Xuyên!"
Người điều hành nhà trọ, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ hạng người từ năm sông bốn biển, Chu Trần Thị làm việc trong nhà trọ nhiều năm như vậy, khả năng quan sát sắc mặt của người khác của bà ấy cũng không kém gì Cửu công chúa, vừa nghe thấy Kim Phi nói như vậy thì bà ấy lập tức biết Kim Phi đang gõ đầu mình, vội vàng đảm bảo:
"Tiên sinh nói có lý, cũng xin tiên sinh yên tâm, nếu không có sự tiên sinh ra tay cứu giúp, ta và cả nhà ta cũng không. biết đã chết ở đâu, dù bà già này có bị xé thành từng mảnh, vẫn sẽ điều hành tốt nhà trọ Kim Xuyên, không phụ sự tin tưởng của tiên sinh!"
"Nương Nương nói quá lời rồi, nói quá lời rồi!” Kim Phi xua tay liên tục: "Giao nhà trọ cho Nương Nương thì ta cũng yên tâm!"
“Đúng rồi, tiên sinh, nói về việc buôn bán độc quyền, ta cũng có chuyện muốn báo cáo với tiên sinh một chút.". Truyện Light Novel
"Nương Nương cứ nói đi."
"Gần đây ta nghe nói có một số chủ nhà trọ đang tung tin đồn nhảm, nói rằng nhà trọ Kim Xuyên của chúng ta không cho phép các nhà trọ khác xây dựng nhà trọ bên cạnh đường chính, quá bá đạo."
"Sau này nếu nghe được bọn họ nói như vậy thì hãy nói với họ, nếu bọn họ sẵn sàng trả tiền để sửa đường chính thì ta có thể cho bọn họ xây nhà trọ!" Kim Phi lạnh lùng trả lời.
"Xây dựng một con đường chính tốn nhiều tiền như thế, bọn họ chắc chẳn sẽ không băng lòng!" Chu Trần Thị nói.
“Vậy thì bảo bọn họ câm miệng đi!” Kim Phi nói: “Ta tốn nhiều tiền để xây dựng đường chính như vậy, bọn họ không có bỏ ra chút sức lực nào, còn muốn theo sau thu lợi ích, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Để xây dựng đường chính và các công trình thủy lợi, Kim Phi gần như dùng hết tài sản của gia đình mình.
Mặc dù nhà trọ Kim Xuyên có thể kiếm tiền, nhưng so với những thứ Kim Phi bỏ ra thì tiền lãi thấp đến mức đáng thương.
Nhưng xây dựng cầu đường là công trình dân sinh, hơn nữa cũng là vì việc kinh doanh lâu dài, Kim Phi đã biết điều này trước khi khởi công xây dựng, y đã chuẩn bị tinh thần dựa vào nhà trọ để từ từ kiếm tiền trở lại.
Cuối cùng, cho dù như vậy, y vẫn bị người khác để ý đến việc kinh doanh của nhà trọ.
Dù Kim Phi có tính tình tốt đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy tức giận.
"Tiên sinh nói có lý, nhưng bọn họ cố tình tránh né điều này và chỉ nói với quan khách răng nhà trọ Kim Xuyên của chúng ta thu phí cao, nếu bọn họ mở nhà trọ ở bên cạnh đường chính thì chắc chắn sẽ rẻ hơn chúng ta, một số người thậm chí còn khuyến khích những người buôn bán gây khó dễ với nhà trọ của chúng ta." Chu Trần Thị nói.
"Cho bọn họ biết mặt!" Kim Phi lạnh lùng nói: "Nếu sau này bà gặp phải chuyện như vậy, hãy báo cáo trực tiếp với quan phủ, nếu thật sự phát hiện có người buôn bán cố tình gây rối thì giao cho quan phủ xử lý!”
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, địa vị của người buôn bán đã được cải thiện rất nhiều, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa làm như vậy là để kích thích phát triển kinh doanh, chứ không phải để người buôn bán làm mưa làm gió.
Bản chất của người buôn bán là theo đuổi lợi nhuận, nếu lợi nhuận đủ cao, bọn họ sẽ cố găng hết sức để đào sâu nghiên cứu những sơ hở của luật pháp, thậm chí còn có dũng khí chà đạp lên mọi luật lệ, thậm chí kiểm soát quyền lực chính trị.
Các nhà tư bản của nước Bổng Tử ở kiếp trước là băng chứng tốt nhất.
Vì vậy Kim Phi khuyến khích những người buôn bán kiếm tiền thông qua các phương thức hợp pháp, nhưng y không bao giờ dám coi thường tham vọng của người buôn bán.
Đương nhiên là Kim Phi sẽ không tin lời của một phía là Chu Trần Thị, để tránh việc bà ấy đầu độc y, đàn áp kẻ thù của y, vì vậy y đã bảo Chu Trần Thị giao quyền điều tra cho quan phủ nếu phát hiện ra bất kỳ hành vi bất thường nào của người buôn bán.
Hơn nữa vấn đề này cũng đã làm cho Kim Phi tỉnh táo hơn.
Với sự phát triển của các nhà xưởng khác nhau và sự phục hồi của hoạt động kinh doanh, chäc chẳn sẽ càng ngày càng có nhiều tội phạm kinh tế, y dự định sau khi trở về sẽ thành lập một đội điều tra đặc biệt để theo dõi kinh tế.
Chuyện này giao cho ai phụ trách nhỉ?
Bỗng chốc, Kim Phi cảm thấy hơi khó khăn.
Dù sao thế giới bây giờ vẫn còn khá hỗn loạn, nếu gặp phải một nhà trọ giết người cướp của thì bọn họ có thể mất cả người và tiền, thậm chí tính mạng của mình cũng có thể mất.
Mà nhà trọ Kim Xuyên có nhân viên hộ tống của tiêu cục. Trấn Viễn đóng giữ, nên không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Ở một mức độ nhất định, nhà trọ Kim Xuyên đã hình thành một thương hiệu có sức ảnh hưởng.
Kim Phi phát hiện dáng vẻ tươi cười trên mặt của Chu Trần Thị, có hơi lo lắng bà ấy sẽ tự cao, mới cười nói: "Nương Nương, việc nhà trọ kinh doanh tốt cũng không phải là nhờ phúc của ta, mà là mua bán độc quyền, cho dù việc kinh doanh có muốn không tốt cũng không được! Nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà kiêu ngạo, phá hủy bảng hiệu của nhà trọ Kim Xuyên!"
Người điều hành nhà trọ, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ hạng người từ năm sông bốn biển, Chu Trần Thị làm việc trong nhà trọ nhiều năm như vậy, khả năng quan sát sắc mặt của người khác của bà ấy cũng không kém gì Cửu công chúa, vừa nghe thấy Kim Phi nói như vậy thì bà ấy lập tức biết Kim Phi đang gõ đầu mình, vội vàng đảm bảo:
"Tiên sinh nói có lý, cũng xin tiên sinh yên tâm, nếu không có sự tiên sinh ra tay cứu giúp, ta và cả nhà ta cũng không. biết đã chết ở đâu, dù bà già này có bị xé thành từng mảnh, vẫn sẽ điều hành tốt nhà trọ Kim Xuyên, không phụ sự tin tưởng của tiên sinh!"
"Nương Nương nói quá lời rồi, nói quá lời rồi!” Kim Phi xua tay liên tục: "Giao nhà trọ cho Nương Nương thì ta cũng yên tâm!"
“Đúng rồi, tiên sinh, nói về việc buôn bán độc quyền, ta cũng có chuyện muốn báo cáo với tiên sinh một chút.". Truyện Light Novel
"Nương Nương cứ nói đi."
"Gần đây ta nghe nói có một số chủ nhà trọ đang tung tin đồn nhảm, nói rằng nhà trọ Kim Xuyên của chúng ta không cho phép các nhà trọ khác xây dựng nhà trọ bên cạnh đường chính, quá bá đạo."
"Sau này nếu nghe được bọn họ nói như vậy thì hãy nói với họ, nếu bọn họ sẵn sàng trả tiền để sửa đường chính thì ta có thể cho bọn họ xây nhà trọ!" Kim Phi lạnh lùng trả lời.
"Xây dựng một con đường chính tốn nhiều tiền như thế, bọn họ chắc chẳn sẽ không băng lòng!" Chu Trần Thị nói.
“Vậy thì bảo bọn họ câm miệng đi!” Kim Phi nói: “Ta tốn nhiều tiền để xây dựng đường chính như vậy, bọn họ không có bỏ ra chút sức lực nào, còn muốn theo sau thu lợi ích, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Để xây dựng đường chính và các công trình thủy lợi, Kim Phi gần như dùng hết tài sản của gia đình mình.
Mặc dù nhà trọ Kim Xuyên có thể kiếm tiền, nhưng so với những thứ Kim Phi bỏ ra thì tiền lãi thấp đến mức đáng thương.
Nhưng xây dựng cầu đường là công trình dân sinh, hơn nữa cũng là vì việc kinh doanh lâu dài, Kim Phi đã biết điều này trước khi khởi công xây dựng, y đã chuẩn bị tinh thần dựa vào nhà trọ để từ từ kiếm tiền trở lại.
Cuối cùng, cho dù như vậy, y vẫn bị người khác để ý đến việc kinh doanh của nhà trọ.
Dù Kim Phi có tính tình tốt đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy tức giận.
"Tiên sinh nói có lý, nhưng bọn họ cố tình tránh né điều này và chỉ nói với quan khách răng nhà trọ Kim Xuyên của chúng ta thu phí cao, nếu bọn họ mở nhà trọ ở bên cạnh đường chính thì chắc chắn sẽ rẻ hơn chúng ta, một số người thậm chí còn khuyến khích những người buôn bán gây khó dễ với nhà trọ của chúng ta." Chu Trần Thị nói.
"Cho bọn họ biết mặt!" Kim Phi lạnh lùng nói: "Nếu sau này bà gặp phải chuyện như vậy, hãy báo cáo trực tiếp với quan phủ, nếu thật sự phát hiện có người buôn bán cố tình gây rối thì giao cho quan phủ xử lý!”
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, địa vị của người buôn bán đã được cải thiện rất nhiều, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa làm như vậy là để kích thích phát triển kinh doanh, chứ không phải để người buôn bán làm mưa làm gió.
Bản chất của người buôn bán là theo đuổi lợi nhuận, nếu lợi nhuận đủ cao, bọn họ sẽ cố găng hết sức để đào sâu nghiên cứu những sơ hở của luật pháp, thậm chí còn có dũng khí chà đạp lên mọi luật lệ, thậm chí kiểm soát quyền lực chính trị.
Các nhà tư bản của nước Bổng Tử ở kiếp trước là băng chứng tốt nhất.
Vì vậy Kim Phi khuyến khích những người buôn bán kiếm tiền thông qua các phương thức hợp pháp, nhưng y không bao giờ dám coi thường tham vọng của người buôn bán.
Đương nhiên là Kim Phi sẽ không tin lời của một phía là Chu Trần Thị, để tránh việc bà ấy đầu độc y, đàn áp kẻ thù của y, vì vậy y đã bảo Chu Trần Thị giao quyền điều tra cho quan phủ nếu phát hiện ra bất kỳ hành vi bất thường nào của người buôn bán.
Hơn nữa vấn đề này cũng đã làm cho Kim Phi tỉnh táo hơn.
Với sự phát triển của các nhà xưởng khác nhau và sự phục hồi của hoạt động kinh doanh, chäc chẳn sẽ càng ngày càng có nhiều tội phạm kinh tế, y dự định sau khi trở về sẽ thành lập một đội điều tra đặc biệt để theo dõi kinh tế.
Chuyện này giao cho ai phụ trách nhỉ?
Bỗng chốc, Kim Phi cảm thấy hơi khó khăn.