Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cập bến ở bến tàu, Kim Phi đoán quân địch sẽ phát động tấn công ở làng Tây Hà, y nhanh chóng phái khinh khí cầu trở về làng tiếp viện, ngay sau đó, y chia nhân viên hộ tống làm hai đội, bộ binh tới tiếp viện cho đỉnh Song Đà, kỵ binh dẫn khinh khí cầu trở về làng tiếp viện.
Suốt dọc đường đi, dưới sự hồ trợ của khinh khí cầu, kỵ binh đã phá tan ba vòng phong tỏa, cuối cùng cũng quay trở về.
Các nữ công nhân có đường hầm, có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, các cô ấy cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng quân địch thuộc phe tấn công mất đi sự che chở của khinh khí cầu lại mệt mỏi ơn so với bọn họ.
Chỉ là dưới sự đàn áp của tướng lĩnh, họ chỉ miền cưỡng giữ được cường độ tấn công mà thôi.
Lúc này, các nữ công nhân có hơn mười mấy khinh khí cầu tới hỗ trợ khiến thế cục quân địch lại càng trở nên khó khăn.
Nhóm nhân viên hộ tống điều khiến khinh khí cầu không chỉ mang theo hũ dầu hỏa mà còn mang theo một số lượng lớn lựu đạn.
Số lựu đạn này được chế tạo ở Đông Hải, qua sự cải tiến của Kim Phi, bên trong trộn lẫn một số lượng lớn cát sắt, một hạt cát sắt sau mồi lần nổ tương đương với một viên đạn, quân địch trong phạm vi mười thước dường như không có đường trốn, có mặc
áo giáp cũng vô dụng.
Uy lực của nó mạnh hơn bình dầu hỏa loại cũ rất nhiều.
Nếu ban đầu Phùng tiên sinh lấy dược lựu đạn, e rằng làng Tây Hà đã sớm bị công phá.
Dù quân địch có mạnh tới cỡ nào, khi đối mặt với vũ khí có lực sát thương lớn như vậy cũng sẽ biết sợ.
Tướng lĩnh Thổ Phiên chỉ huy chiến đấu thấy càng ngày càng có nhiều binh lính chết trận, cuối cùng cũng không chịu được nữa, phái người trở về xin chỉ thị của Phùng tiên sinh, chuẩn bị rút lui.
Cho đến lúc này, tướng lĩnh mới phát hiện rằng Phùng tiên sinh đã biến mất.
“Đáng chết, người Đại Khang quả nhiên không thể nhờ vả được gì! Phùng Thánh, ngươi đợi đó cho ta! Lâm trận chạy trốn, Đại vương cũng đừng hòng bảo vệ được ngươi!”
Tướng lĩnh vừa mắng vừa hạ lệnh rút lui.
Nhưng lúc này, bọn họ muốn đi cũng đi không được.
Nhân viên hộ tống tiếp viện chạy tới sau lập tức phong tỏa toàn bộ đường núi rút lui.
Cửu cồng chúa lập tức nắm lấy cơ hội, chỉ huy nữ công nhân rời khỏi làng, liên hợp với nhân viên hộ tống trong và ngoài, dồn quân địch lên một ngọn núi ngoài làng.
“Phu nhân, quân địch đã bị dồn lên núi Thỏ Nhi rồi, có một tên tự xưng là tướng quân muốn đầu hàng, Tân đội trưởng xin ý kiến của phu nhân, có muốn tiếp nhận kẻ đầu hàng hay không?”
Một nhân viên hộ tống tới xin chỉ thị.
“Không chấp nhận!”
Lần này, Quan Hạ Nhi khồng thương lượng với Cửu công chúa, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh cho đội bay, không giữ lại một ai!”
Sau khi quân địch bao vây làng, chúng không chỉ gây tổn thất nặng nề cho làng Tây Hà, mà các làng xung quanh cũng bị liên lụy.
Vì mấy làng xung quanh không kịp rút lui, dường như đã bị quân địch giết oan uổng.
Theo lệnh của Quan Hạ Nhi, dưới sự chỉ dần của khinh khí cầu dần đầu, các khinh khí cầu tập trung ở ngọn núi nơi quân địch bị dồn ép, tiến hành ném bom rải thảm.
Sau đợt ném bom này, nhân viên hộ tống lại lên núi kết thúc cuộc tấn công.
Trong lúc công kích núi Thỏ Nhi, Quan Hạ Nhi còn phái một nhóm người tới núi Khôi Dương, cướp đại bản doanh của quân địch.
Lúc này, Phùng tiên sinh đã tháo chạy, binh lính Thổ Phiên dều bị bao vây ở núi Thỏ Nhi, đại bản doanh hầu như đã trống khồng, nhân viên hộ tống tới đó không gặp phải quân địch chống trả, lập tức chiếm được.
‘Bắt được Phùng Thánh chưa?” Quan Hạ Nhi
hỏi.
Nhân viên hộ tống tới báo tin lắc đầu: “Lúc chúng ta tới, doanh trại đã trống không, Phùng Thánh chạy trốn fôi.”
“Người này nhiều lần làm loạn, sao có thể đế ông ta chạy thoát được chứ?”
Quan Hạ Nhi gấp đến nỗi giậm chân.
“Phu nhân, người yên tâm, lần này ông ta chạy không thoát đâu!”
Tiểu Ngọc đứng bên cạnh lên tiếng: “Đã nhận được tin tiên sinh tiến vào Xuyên Thục, điện hạ đã sớm đoán được Phùng Thánh sẽ trốn, bảo ta bố trí sẵn võng, lần này còn để cho ồng ta thoát, ta tự nguyện bị giam!”
Lời vừa dứt, phụ tá của Tiếu Ngọc đã vui mừng chạy tới.
“Phu nhân, bắt được Phùng Thánh fôi!”
“Bắt được ở đâu?” Tiểu Ngọc vội vàng hỏi.
“ở mương Dã Lang, bọn họ muốn cải trang thành dân tỵ nạn chạy trốn, lúc qua mương Dã Lang bị người dân trong núi nhận ra!”
“Chắc chắn chú? Đừng bắt nhầm!”
“Không sai được, trong số người dân ẩn náu ở mương Dã Lang có người từng làm thổ phỉ, thường xuyên nhìn thấy Phùng Thánh, chính là hắn đã phát hiện, sau đó báo tin cho chúng ta.”
“Ha ha, điện hạ thật là lợi hại!”
Tiểu Ngọc bội phục giơ ngón cái với cửu công chúa.
Thấy mấy người Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông vẫn chưa hiểu chuyện gì, Tiểu Ngọc giải thích: “Trước khi giao nhiệm vụ cho ta, điện hạ đã bảo ta trông chừng mương Dã Lang cẩn thận, bây giờ thật sự đã bắt được Phùng Thánh ở mương Dã Lang!”
“Vũ Dương, sao muội biết Phùng Thánh sẽ đi qua mương Dã Lang?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta chỉ đoán thôi.” cửu công chúa cười nói: “Phùng Thánh bại trận, tất nhiên không dám đi đường lớn, chỉ có thể chạy trốn từ trong núi, mà trong núi chỉ có mấy con đường mòn mà thôi, gần đây có rất nhiều người dân tỵ nạn trốn ở trong núi, treo giải thưởng nhờ bọn họ hồ trợ một chút khồng phải là được rồi sao?”
“Người dân làm sao biết được Phùng Thánh?”
Quan Hạ Nhi hỏi tới đây, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Vũ Dương, trước đây muội thả thổ phỉ, chẳng lẽ là đợi tới ngày này sao?”
Trước đây, cửu công chúa hạ lệnh phóng thích những thổ phỉ bị giam ở Hắc Thủy Câu, cô còn cảm thấy không đành lòng, cảm thấy dựa vào thố phỉ để săn giết quân địch không đáng tin cho lắm.
Nhưng cửu công chúa kiên quyết muốn thả, tình huống lúc đó khẩn cấp, Quan Hạ Nhi không muốn xảy ra xung đột với cửu công chúa nên cũng không phản
đối.
Vừa fôi nghe phụ tá của Tiểu Ngọc nói là do thổ phỉ được thả đã phát hiện Phùng Thánh, Quan Hạ Nhi đã đột nhiên hiểu ra.
E là trước đây Cửu cồng chúa muốn thả thổ phỉ là định chờ tới ngày này.
Bây giờ Trung Nguyên chiến hỏa liên miên, Kim Xuyên khắp nơi đều là dân tỵ nạn, cộng thêm Phùng tiên sinh đánh tới, rất nhiều người dân đã chạy vào núi tỵ nạn.
Thời đại phong kiến, phạm vi xã giao của dân chúng vô cùng hạn hẹp, người làng mình thì biết gốc biết rễ, nhưng còn mấy làng cách xa mấy dặm có thể còn không quen biết.
Bây giờ, đỉnh núi nào cũng đều đầy ắp người, rất nhiều người dân cũng chỉ biết tới người làng mình, khồng quen biết những người của làng khác, điều này tạo sơ hở cho Phùng tiên sinh lợi dụng.
Ông ta định nhân lúc hồn loạn chạy trốn.
Thời đại này chưa có hình ảnh, Phùng tiên sinh chạy trốn nhất định phải cải trang, người nào chưa từng thấy ồng ta, chỉ dựa vào hình vẽ thì rất khó đế nhận ra.
Trước kia, Phùng tiên sinh đã từng làm tay sai đen cho thân sĩ, âm thầm giúp thân sĩ khống chế thổ phỉ, vì vậy dân chúng không quen biết ông ta, nhưng rất nhiều thổ phỉ đã từng gặp ông ta.
Cửu công chúa thả những tên thổ phỉ đó ra
ngoài đế truy bắt Phùng tiên sinh còn hữu dụng hơn so với việc dựa vào dọi Chung Minh!
Suy nghĩ được những điều này Quan Hạ Nhi nhìn Cửu công chúa, ánh mắt tràn đầy khen ngợi: “Vũ Dương, vẫn là muội suy nghĩ thấu (Táo!”
“Ta chỉ suy nghĩ thử một chút thôi, không ngờ thật sự bắt được ông ta!”
Cửu công chúa cười lắc đầu.
Mấy người đang nói chuyện thì một nữ nhân viên hộ tống chạy tới.
Vừa chạy còn vừa kêu: “Phu nhân, tiên sinh trở về rồi! Tiên sinh trở về rồi!”
“Đương gia trở về rồi sao?” Ánh mắt Quan Hạ Nhi sáng lên: “ở đâu?”
“Sắp tới núi Khôi Dương rồi.”
Quan Hạ Nhi nghe xong, xoay người tháo ngựa chiến buộc ở bên cạnh, leo lên ngựa chạy về phía cổng làng.
“Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Cửu công chúa cũng xoay người cưỡi ngựa chiến của mình.
Chẳng mấy chốc, một đoàn ngựa chiến đã chạy như bay ra khỏi làng.
Chạy tới dưới núi Khôi Dương, từ đằng xa, có thể thấy một đám nhân viên hộ tống đang đứng ở bãi đất trống dưới chân núi.
Kim Phi mặc áo giáp màu đen, đứng lần trong đám người nói gì đó với Đường Phi và Lão Ưng.
“Đương gia…”
Lúc đến phía trước, Quan Hạ Nhi không còn nóng lòng nữa.
Cô siết ngựa chiến dừng lại, nước mắt lã chã nhìn Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK