Đám thổ phỉ thực sự đói không chịu nổi, mấy Đại đương gia tụ lại bàn kế, mấy băng thổ phỉ tập hợp lại thành một đoàn thổ phỉ hơn ngàn người đến cướp bóc ở đập Đô Giang.
Tuy có hơn mười ngàn người làm công ở đập Đô Giang nhưng đám thổ phỉ đã khiến dân chúng khiếp sợ từ lâu.
Thấy đám thổ phỉ hơn ngàn tên hung hãn đến, dân chúng đều bị dọa cho bỏ về.
Lúc đám thổ phỉ sắp xông vào nhà ăn thì nhân viên hộ tống ra tay.
Vô số dân chúng tận mắt nhìn thấy trận chiến chấn động nhất trong đời.
Mũi nỏ hạng nặng dài và to như giáo dài mang theo tiếng rít sắc lẹm phi vào đám thổ phỉ.
Đám thổ phỉ như quái vật trong mắt họ lần lượt ngã xuống như ngả rạ!
Sau đó vô số viên đá to như nắm đấm ném vào đầu đám thổ phỉ như mưa.
Con đường mà đám thổ phỉ tụ tập, chỗ nào cũng là máu!
Mỗi vũng máu tượng trưng cho ít nhất một tên thổ phỉ đã mất mạng!
Đợi khi tấn công cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá dừng lại, nhân viên hộ tống xếp hai phương trận ngay ngắn vào sân!
Thật ra nhân viên hộ tống đã phát hiện ra sự tồn tại của thổ phỉ từ sớm, sở dĩ họ đợi chúng xông vào nhà ăn mới ra tay là vì trước nhà ăn có một khoảng đất trống.
Phía nam của khoảng đất là sông, phía tây là nhà ăn.
Công trình đập Đô Giang không phải một hai ngày là có thể kết thúc, vậy nên lương thực trong nhà ăn rất đầy đủ.
Dân chúng vận chuyển vô số thanh gỗ thô to đến, dựng lên từng cái một.
Thổ phỉ không có đủ công cụ, khó mà phá hỏng.
Nhân viên hộ tống chỉ cần chặn ở phía đông và phía bắc là có thể vây bọn thổ phỉ trong khoảng đất trống.
Thật ra lúc này đám thổ phỉ còn gần ngàn người, mà nhân viên hộ tống ở hai phương trận cộng lại mới hơn trăm người.
Nhưng hơn trăm người này đã đủ để bao vây đám thổ phỉ gần ngàn người rồi!
Sau đó vòng vây không ngừng thu nhỏ, từng tên thổ phỉ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của nhân viên hộ tống.
Khi từng tên thổ phỉ trong vòng vây ép sát vào nhau, không còn không gian nữa, thổ phỉ bắt đầu đầu hàng.
Đại đội trưởng dẫn đầu vốn muốn giết gà dọa khỉ, lại bị Ngụy Đại Đồng ngăn lại.
Ngụy Đại Đồng đưa đám thổ phỉ đến khu vực nguy hiểm nhất, làm việc cực khổ nhất, nhưng mỗi ngày chỉ được một nửa phần lương thực của dân chúng.
Ai dám lười biếng, nhân viên hộ tống sẽ xử lý hắn.
Trải qua chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, hoặc đồng phục màu đen của nhân viên hộ tống, dân chúng cũng cảm thấy yên lòng.
Vậy nên khi đám người Kim Phi đi vòng qua núi, xuất hiện trước mắt dân chúng, rất nhiều người nhìn họ với ánh mắt thân thiện.
Cũng không ít người tranh thủ lúc nhàn rỗi bàn luận vài câu.
“Đám người này làm gì vậy?”
“Ngươi mù hả, không thấy họ mang cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, mặc đồng phục của nhân viên hộ tống sao?”
“Đương nhiên ta biết họ là người của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bình thường ngươi có thấy thế trận lớn thế này không?”
“Không, đây phải trên dưới một trăm người nhỉ, đều cưỡi ngựa lớn, chắc là lai lịch không tầm thường.”
“Chẳng lẽ là Kim tiên sinh trong truyền thuyết?”
“Ngươi nói vậy khéo có khả năng thật.”
“Nếu là Kim tiên sinh đến, ta phải cảm ơn ngài ấy tử tế, nếu không phải ngài ấy từ bi thì cả nhà ta đã đói chết rồi.”
“Kim tiên sinh biết ngươi là ai không? Ngươi còn chưa lên phía trước đã bị nhân viên hộ tống cản lại rồi.”