Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lương ca, thám tử gặp hôm trước nói thật sao?”
Đại Tráng hỏi: “Vua Đông Man thật sự dẫn một trăm ngàn đại quân đến thành Du Quan à?”
Thám tử của Cục tình báo ở phía bắc về lại kinh thành, thấy quân Bắc phạt, hiển nhiên cũng nhắc nhở Trương Lương.
“Chuyện này thám tử sẽ không dám nói dối, nên chắc là thật.”
Vẻ mặt của Trương Lương cũng bình tĩnh như Kim Phỉ.
“Lương ca, đó là một trăm ngàn đại quân đây, huynh không lo lắng sao?” Đại Tráng hỏi.
“Lo lắng có ích lợi gì sao?” Trương Lương liếc mắt nhìn Đại Tráng một cái: “Tiên sinh nói rồi, binh tới thì tướng cản! Dù có mười ngàn quân phòng thủ hay một trăm quân phòng thủ, thành Du Quan cũng nhất định phải chiếm được!”
“Phải!” Đại Tráng cũng nặng nề gật đầu.
Trương Lương ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của mặt trời, sau đó lại lập tức đứng lên lấy kính viễn vọng nhìn xung quanh rồi ra lệnh: “Đồng cỏ này nuôi gia súc cũng không tệ, bên
kia còn có một con sông, truyền lệnh xuống chỉnh đốn nghỉ ngơi ba mươi phút.1′
“Dạ!”
Lính truyền lệnh ở phía sau vẫy cờ lệnh trong tay lên không trung.
Nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhìn thấy vội giơ tay bắn ra hai mũi tên lệnh.
Đội ngũ quân Bắc phạt từ từ dừng lại, binh lính nhảy xuống ngựa chiến nghỉ ngơi tại chỗ.
Bếp núc và lực lượng hỗ trợ hậu cần cũng nhanh chóng hành động, có người xách xô ra sông lấy nước, có người bắt bếp để nhóm lửa.
Nhiều binh lính cầm những chiếc ấm sắt xếp hàng lấy nước.
Trên đường hành quân nhất định phải uống nước sôi, đây là yêu cầu bắt buộc của Kim Phi.
Một số chiến sĩ nhanh chóng dựng lều tạm làm nhà vệ sinh cho các bỉnh lính nữ.
Ba mươi phút sau, nhóm bỉnh lính đổi một con ngựa chiến khác, rồi lại tiếp tục lên đường.
Luyện tập là cách học tập tốt nhất, qua nhiều ngày rong ruổi trên đường, dù là bỉnh lính nam hay binh lính nữ dều nhanh chóng nâng
cao kỹ năng cưỡi ngựa, tốc độ di chuyển cũng ngày càng nhanh hơn.
Thời gian trôi qua, quân Bắc phạt ngày càng tiến gần đến thành Du Quan.
Tuy Trương Lương không lo sợ, nhưng cũng không khinh thường bọn Đông Man, mà còn phái bỉnh trinh sát ngày càng nhiều, cũng cho khinh khí cầu bay càng cao.
ở phía bên kia, đội hộ tống do Kim Phi và Cửu công chúa dẫn đầu cũng đang tiến vào địa phận của huyện Phụng Tường.
Trên đường đi, Kim Phi đã biên soạn một số sách giáo khoa về toán học, vật lý cơ bản, hóa học cơ bản và sình học cơ bản.
Nhưng sau khi tiến vào Quan Trung, Kỉm Phi đành phải dừng lại.
Cái gọi là Quang Trung dùng để chỉ khu vực phía tây Đồng Quan, phía đông Đại Tán Quang, phía bắc Vũ Quan và khu vực phía nam Tiêu Quan, được bao quanh bởi các ngọn núỉ, mặc dù xe ngựa được Tả Chi Uyên và các thợ thủ công của bộ Công đặc biệt chế tạo, nhưng nó vẫn còn hơi xóc nảy.
Nếu chỉ đi lại thì không phải là vấn đề lớn, nhưng muốn viết thứ gì đó thì lại chẳng dễ
dàng.
Kim Phỉ đành tạm thời gác công việc lạỉ, thưởng thức phong cảnh ở Quan Trung.
Thương hội Kim Xuyên ở huyện Phụng Tường đã biết từ sớm là Kim Phỉ sẽ đến, nữ chưởng quầy đã dẫn mọỉ người đợi ở ngã tư chính từ sáng sớm.
“Tiên sinh, ngài vất vả rồi!”
Nữ chưởng quầy nhìn thấy Kim Phỉ vội hỏi: ‘Tiên sinh, ngài muốn đến quận thành nghỉ ngơi một chút hay là thẳng đến bến tàu?”
Có hai cách để đi đến quận thành, một là bến tàu hai là đường bộ.
“Thẳng đến bến tàu.” Kim Phi trả lời.
Tháng giêng lên đường đến kinh thành, mà bây giờ đã là mùa hè rồi.
Mấy tháng rồi chưa trở về làng Tây Hà, chưa gặp Quan Hạ Nhỉ và Đường Tiểu Bắc, Kim Phi thật sự hơi hoảng loạn.
“Dạ!” Nữ chưởng quầy cho người dẫn đường ở phía trước, sau đó lấy trong ngực ra một lá thư đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ba ngày trước phu nhân Tiểu Bắc có gửi một lá thư, nhờ ta chuyển cho ngài!”
“Ta biết rồi,” Kim Phi cầm lá thư nói: “Ngươi cứ đi làm việc đi.”
Nữ chưởng quầy vẫn chưa đi, mà lại cưỡi ngựa đi theo Kim Phỉ ra ngoài cửa sổ.
Kim Phi phớt lờ cô ây nhìn nhìn lá thư.
Cửu công chúa ngồỉ ở đối diện đưa một con dao rọc giấy tới, sau đó đỉ vòng qua cái bàn rồi ngồi xuống với Kim Phi.
“Phu quân, chắc đám người của Lương ca đã đến thành Du Quan rồi?”
Đọc thư xong, Cửu công chúa hỏi.
Bức thư của Đường Tiểu Bắc gửi tới, nhưng lại do Trương Lương viết.
Kim Phi và Cửu công chúa cứ lên đường mãi, nên Trương Lương chỉ đành dùng bồ câu đưa thư về làng Tây Hà, sau đó lại từ Đường Tiểu Bắc gửi cho Kim Phi.
Trương Lương báo cáo trong thư, không bao xa nữa họ sẽ đến thành Du Quan, ngày càng có nhiều thám tử của bọn Đông Man.
Trinh sát của cả hai bên đã bắt đầu giao đấu.
Vì quân Bắc phạt có khinh khí cầu, có thể phát hiện đối phương ở cách xa hơn mười dặm,
nên một khi quân trinh sát của bọn Đông Man đến gần quân Bắc phạt thì sẽ có lính trinh sát của đội hộ tống chờ họ.
Do đó trận giao đấu trước mắt đội hộ tống chưa có thương vong nào.
“Lương ca viết lá thư này là nửa tháng trước, tính theo thời gian, hẳn là sẽ sớm tới nơi rồi.”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía bắc: “Không biết vua Đông Man có chủ động ra khỏi thành tác chiến không?”
Nếu y dự đoán không sai, thì lúc này, quân Bắc phạt do Trương Lương chỉ huy chỉ cách thành Du Quan chưa đến một trăm dặm.
Mấy ngày gần đây, trình sát Đông Man càng ngày càng nhiều, tiêu cục Trấn Viễn cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.
Trước đó, trinh sát Đông Man cưỡi ngựa tiếp cận, nhưng từ lâu bọn họ đã phát hiện ra mình không thể trốn khinh khí cầu được, nên đã bắt đầu học khôn.
Không chỉ không cưỡi ngựa nữa mà còn học cách ngụy trang.
Khoác thảm cỏ nằm trên mặt đất, khiến nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu rất khó
phát hiện ra họ.
Khỉ quân Bắc phạt đến gần, những người này sẽ bất ngờ đứng dậy tấn công những nhân viên hộ tống gần đó.
Ba ngày gần đây, đã có mấy chục nhân viên hộ tống bị trúng chiêu này, trong đó có hai người kém may mắn bị trinh sát Đông Man đâm vào mắt, tử vong tại chỗ.
Sau khỉ hạ trại lúc chạng vạng, Đại Tráng cầm mũ giáp bước vào lều chỉ huy của Trương Lương, giận dữ nói: “Lương ca, tiểu đoàn thứ ba vừa bắt thêm sáu trinh sát Đông Man, tất cả đều là đám tù bỉnh mà trước kia tiên sinh đã thả đĩ!”
“Có huynh đệ nào thương vong không?” Trương Lương hỏi.
“Các huynh đệ đã chuẩn bị từ trước, cũng không có ai chết, chỉ có một người bị đâm vào cánh tay.”
Đại Tráng lắc đầu: “Lúc trước tiên sinh không nên thả bọn ăn cháo đá bát này đi”.
Tiền dề của trinh sát Đông Man là không được cưỡi ngựa, một khỉ phát động ám sát thì nhất định không thể trốn thoát, cũng đã bị đội hộ tống bắt được không ít.
Sau đó, đội hộ tống đã phát hiện ra 90% trinh sát của Đông Man đến ám sát đều là những tù bỉnh mà Kim Phi đã thả ra, trên mặt của nhiều người trong số họ vẫn mang dấu ấn tù binh của tiêu cục Trấn Viễn.
“Đại Tráng, ngươi có thể trực tiếp chất vấn quyết định của tiên sinh, nhưng tuyệt đối không được nói xấu sau lưng y!”
Trương Lương nghe thấy Đại Tráng phàn nàn về Kim Phỉ, anh ta lạnh giọng nói: “Đừng để ta nghe Tân thứ hai!”
“Dạ!” Nghe xong, Đại Tráng vội vàng cúi đầu.
“Đương nhiên, đây cũng là lỗi của ta. Có một số chuyện ta chưa nói cho ngươi biết.”
Trương Lương nói: “Ngươi có biết đám tù bỉnh mà tiên sinh thả ra đã gây bao nhiêu hỗn loạn ở Đông Man không?”
“Không biết.” Đại Tráng lắc đầu.
“Các thám tử Cục tình báo mà ta đã từng gặp nói rằng, sau khi bọn Đông Man bị bắt về, họ đã bị những người trong tộc khác kỳ thị như tiên sinh nghĩ, nhiều người trong số họ đã xấu hổ tức giận rồi tự sát, còn một số bắt đầu phản kháng, vua Đông Man đã tốn bao công sức mới
trấn áp được/
Trương Lương nói: “Dù cuộc phản kháng đã bị trấn áp nhưng cũng đã khiến Đông Man loạn hết cả lên, cũng chính lý do này mà vua Đông Man phải ra khỏi triều đình, dẫn quân đích thân viễn chỉnh về phía nam, dùng việc này để xoa dịu sự bất an và tức giận của dân Đông Man, song cũng để thể hiện vũ lực của mình với nqườỉ dân Đônq Man!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK