Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phong giơ chiếc loa lên và hét lên: "Việc đầu tiên Kim tiên sinh làm khi tỉnh lại sau cơn hôn mê là phái đội quân tinh nhuệ nhất đến thành Vị Châu, bằng mọi giá phải trả thù cho Phạm tướng quân và báo thù cho quân Phạm Gia.

Mới ngày hôm qua, ta nhận được truyền tin của Kim tiên sinh, thành Vị Châu đã bị đánh hạ, người Đông Man hung ác và các tay sai của Tấn vương đều đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng!"

"Trừng phạt như thế nào?"

Một cựu binh dưới sân khấu hỏi.

Câu hỏi này trái lại là hỏi trúng Hàn Phong.

Bởi vì trong thư của Tiểu Ngọc chỉ nói Thiết Ngưu đã công phá thành Vị Châu, bắt được không ít tù binh, nhưng xử lý những tù binh này như thế nào thì trong thư lại không nói.

Nhưng nghĩ đến tác phong của Thiết Ngưu, Hàn Phong nghiêm túc nói: "Hầu hết hung thủ đều đã chết khi chúng ta công phá thành, những người may mắn sống sót cũng bị huynh đệ ở bên đó bắt sống!

Vì để báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia, tất cả các tù binh đều bị chém đầu, treo xác bên ngoài thành!"

Ở thời phong kiến, việc giữ nguyên toàn bộ thi thể rất được chú trọng, chém đầu là một hình phạt rất tàn khốc.

Treo xác bên ngoài thành, sẽ bị hàng nghìn người chửi rủa, là hình phạt còn khủng khiếp hơn cả chém đầu.

Nghe thấy Hàn Phong nói như vậy, người dân dưới sân khấu lần lượt dập đầu về phía sân khấu, cảm ơn Kim Phi đã báo thù giúp bọn họ.

Cũng có cựu binh nghi ngờ Hàn Phong đang lừa bọn họ, nhưng người như vậy rất ít.

Bởi vì đại đa số người dân đều biết đội nhân viên hộ tống đã dễ dàng chiếm được quận Bình Giang ngay ngày đầu tiên đến đây, nên không cần thiết phải lừa bọn họ, cũng không thèm lừa dối bọn họ.

Không nhìn thấy nhân viên hộ tống đã lấy toàn bộ đất đai của bọn cường hào chia cho bọn họ sao?

Phải biết rằng chưa từng có chuyện như thế này xảy ra ở mọi triều đại!

Biết được thù lớn đã được báo, lúc này người dân mới rời khỏi cổng chợ với lòng biết ơn sâu sắc, ai về nhà nấy.

…..

Chạng vạng tối, Nhị ca trong ba huynh đệ vác cuốc vội vàng đi từ cổng thành phía tây vào.

Nhà bọn họ có ba miệng ăn, Đại ca là người của quân Phạm Gia, được chia tổng cộng bảy mẫu đất và mười mẫu ruộng.

Điều này khiến cho Nhị ca vô cùng vui mừng.

Mặc dù bây giờ trời đã sang đông, không thể trồng trọt được nữa, nhưng anh ta vẫn dành phần lớn tiền tiết kiệm của gia đình để mua một chiếc cuốc để xới đất.

Như vậy, năm sau khi trồng trọt, đất sẽ mềm xốp hơn, cây trồng cũng sẽ phát triển tốt hơn.

Hơn nữa, trứng côn trùng ẩn nấp trong đất sẽ bị đóng băng đến chết vào mùa đông, và lương thực năm sau sẽ được cứu khỏi sự phá hủy của côn trùng.

Biết hôm nay ở cổng chợ sẽ có buổi biểu diễn kịch, Nhị ca sắp xếp cho tiểu đệ đi đến chiếm lấy một chỗ ngồi tốt, anh ta cũng trở về thành sớm hơn.

Kết quả vừa mới vào cổng thành, đã nhìn thấy đèn lồng trắng treo khắp nơi trên đường phố, và dường như hầu hết tất cả các cửa nhà đều được dán câu đối trắng.

"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trong thành lại có nhiều người chết cùng một lúc như vậy?"

Nhị ca vừa lẩm bẩm vừa đi về nhà.

Kết quả khi đến trước cửa nhà, phát hiện ra trước cửa nhà mình cũng treo đèn lồng trắng, dán câu đối trắng.

"Lão Tam!"

Nhị ca lập tức luống cuống, vứt cuốc bỏ chạy vào trong nhà.


Chạy tới trước cửa anh ta mới bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK