Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta đã từng nghe Tiểu Ngọc nói, có lẽ tuổi tác vẫn chưa lớn lắm, quận trưởng chưa tới năm mươi, còn huyện lệnh hình như mới ngoài ba mươi.”

“Ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu, giọng nói nhỏ đi một chút.

Làng Tây Hà thuộc về sự quản lý trực tiếp của Kim Xuyên và Quảng Nguyên, có mối quan hệ tốt với quan phụ mẫu là việc vô cùng quan trọng.

Cựu quận trưởng trước đây không có tham vọng gì, chỉ muốn bình an về hưu.

Huyện lệnh cũng bị Chu sư gia đàn áp nhiều năm, gốc gác cũng không ổn định.

Hai người họ cũng không muốn chọc vào Kim Phi, do đó quan hệ giữa cả ba vẫn luôn rất ăn ý.

Tiếc thay ông trời lại cho tai bay vạ gió, cựu quận trưởng không thể giữa được bình an đến khi về hưu, vẫn bị cách chức.

Quận trưởng bị cách chức, huyện lệnh Kim Xuyên cũng trốn không thoát.

Hai người đều vô tội, nhưng lại thiếu may mắn.

Quận trưởng và huyện lệnh vừa mới được điều đến này đều đang ở trong độ tuổi trẻ trung sung sức, hơn nữa, trường hợp có thể thuận lợi bổ sung vào vị trí quận trưởng và huyện lệnh này thật sự rất ít, chắc chắn là trong nhà có gốc gác rồi.

Loại người này thường sẽ không cam chịu, muốn yên ổn như cựu quận trưởng, nhất định sẽ muốn thăng tiến xa hơn.

Mà quan viên ở Đại Khang muốn thăng chức, việc phải làm không phải là cạnh tranh về thành tích, mà là xem xem ai có bệ đỡ vững chắc hơn, ai chi bạc ở kinh thành nhiều hơn.

Vì lẽ đó mà rất nhiều quan viên khi còn tại chức đều phải làm việc cực lực để kiếm tiền, sau đó sẽ móc nối quan hệ với kinh thành.

Mà Kim Phi chính là hậu đài lớn nhất tại Kim Xuyên và Quảng Nguyên, không biết đối phương có ‘khai đao’ với y hay không.

Tuy nhiên Kim Phi vừa lập công lớn, còn rất thân cận với Cửu công chúa, người bình thường sẽ không dám chọc vào y.

Hơn nữa, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc cũng không gửi tin tức cho Mãn Thương, có lẽ vấn đề này cũng không lớn mấy.

Vì thế, Kim Phi chỉ hơi lo lắng chứ không phiền muộn gì, sau đó y hỏi Mãn Thương thêm vài chuyện gần đây.

Y đoán không sai, Nhuận Nương vừa mới chuẩn bị xong cơm tối, Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đã đến đây ăn cơm chùa.

Hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

“Tiên sinh, sau này ngài có muốn ở lại Tây Xuyên luôn không?” Sau khi ngồi xuống, Cửu công chúa thản nhiên hỏi.

“Ở Tây Xuyên luôn cũng được!” Hai mắt Khánh Mộ Lam sáng lên: “Thành Tây Xuyên rất náo nhiệt, dẫn theo Hạ Nhi và Tiểu Bắc đến đây định cư càng tốt, ta không cần đi thật xa mới đến làng Tây Hà nữa!”

“Cô không đến làng Tây Hà, gậy quân đáng bị đánh thì cũng chạy không thoát đâu”.

Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam: “Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, cô tìm một khoảng thời gian rảnh rồi đến dốc Đại Mãng chịu phạt đi.”

“Biết rồi!” Khánh Mộ Lam thở dài, gật đầu đồng ý.

Việc lúc đầu bị kẹt ở núi Ngũ Lang quả thật là do cô ấy.

Giờ chiến tranh đã kết thúc, cũng đã đến lúc phải chịu phạt.

Kim Phi thấy Cửu công chúa đang nhìn mình mới nhớ ra là y vẫn chưa trả lời vấn đề của cô ấy.

Không suy nghĩ gì nữa, y lắc đầu nói: “Ta không có ý định ở lại Tây Xuyên, đợi đến khi sắp xếp chuyện của tiền trang xong, ta sẽ trở về làng Tây Hà.”

Thành Tây Xuyên là địa bàn nhà họ Khánh, hiện tại, xem ra mối quan hệ giữa y với nhà họ Khánh vẫn rất tốt, tuy nhiên với một gia tộc lớn thế này thì lợi ích vẫn là trên hết, quan hệ qua lại không nên quá sâu sắc.

Trừ khi y lấy Khánh Mộ Lam, nếu không một khi hai bên có xung đột về lợi ích, nhà họ Khánh sẽ không hề do dự vứt bỏ y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK